Hầu hết Velociraptor chạy về phía trước, chỉ dư lại một con chặn đường anh Hoan.
Anh Hoan nắm chặt con dao găm, nhìn chằm chằm con Velociraptor. Cậu nhanh nhẹn nắm lấy cái đuôi của nó khi quét qua chỗ mình, định nhảy lên lưng nó cắt đứt cổ nó.
Tiếc thay, cơ thể Velociraptor nhỏ bé nhanh nhạy. Nó đâm phần lưng vào thân cây. Anh Hoan nhân cơ hội nhảy lên cây, khả năng nhảy cao của Velociraptor cũng rất tốt, há to miệng đầy răng cưa nhảy dựng lên, mục tiêu là đầu của anh Hoan.
Đột nhiên, Sở Tranh phi đến dùng một chân đá bay con Velociraptor. Cái đuôi nhanh chóng cuốn lấy anh Hoan chạy đi. Hắn nhảy từ cây này qua cây khác, Velociraptor phía dưới biết không thể bắt được họ, chỉ đành hậm hực đi theo đồng đội ăn bữa tiệc lớn.
Sở Tranh dừng lại ở một bãi đất trống bên cạnh hồ nước, cái đuôi vừa buông, anh Hoan đã lập tức lui về sau vài bước, tránh xa hắn.
Sở Tranh thấy thế thì cảm thấy rất thú vị. Linh hồn bá đạo tổng tài hừng hực thiêu đốt. Hắn đi về phía trước vài bước, tới gần anh Hoan.
Anh Hoan lại lui về sau, Sở Tranh đột nhiên nhào về phía cậu.
“Bịch”, vài chiếc lá cây xanh biếc rơi xuống.
Sở Tranh cây-don anh Hoan, sau đó như bị bá đạo tổng tài nhập vào người, cười tà mị: “Em cố ý khiến tôi chú ý phải không, phản ứng thật là đáng yêu.”
Anh Hoan lạnh mặt, mắt cá chết.
Sở Tranh vẫn có thể nở nụ cười tà mị với gương mặt nản lòng không hợp tác này, có thể thấy được đạo đức nghề nghiệp của hắn là vô cùng cao thượng.
“Lần đầu ta gặp nhau, em nói tôi không phải bác sĩ, không cho ăn đòn thì không chịu hợp tác… đã khiến tôi cực kỳ để ý. Em nhất kiến chung tình với tôi sao?”
Anh Hoan nâng mi, để lộ phần tròng trắng mắt.
“Tôi chấp nhận tình cảm của em, tiếc rằng, tôi sẽ không tiếp nhận em.” Sở bá tổng từ trên cao nhìn xuống anh Hoan, vẻ mặt lạnh lùng cao quý: “Em không xứng với tôi.”
Anh Hoan đột nhiên mỉm cười, đôi mắt cong như trăng non: “Tôi cố tình khiến anh chú ý, là vì tôi muốn biết…” Cậu nâng tay, túm lấy cái đuôi của Sở bá tổng: “Cái đuôi của anh chui ra từ cái lỗ nào. Có phải giống cái quần hở đũng của trẻ con không?”
Sắc mặt Sở bá tổng xoay 180 độ, nhanh chóng tránh xa anh Hoan bất chấp cơn đau do mấy nhúm lông bị giựt đứt. Tự nắm đuôi mình, vẻ mặt như đại cô nương chịu nhục, tủi thân lên án: “Cậu là đồ biếи ŧɦái!”
Anh Hoan : “Hì hì.”
Sở Tranh: “…”
Thiện ác hữu báo, thiên đạo luân hồi. Không tin thì ngẩng đầu lên xem, trời xanh sẽ tha cho ai.
Sở Tranh cuộn nắm tay đặt bên môi, ho nhẹ vài tiếng, ra vẻ rộng lượng không so đo với tiểu bối: “Cậu lại đây.”
Anh Hoan lù lù bất động.
Sở Tranh: “Ông già nhà cậu bảo tôi tới huấn luyện cậu, cậu không muốn mạnh lên hả?”
Anh Hoan động đậy, Sở Tranh đã nói trúng điều cậu khao khát nhất lúc này.
Nói thật ra, trước kia khi làm đại ca của thảo nguyên, anh Hoan thường sẽ đi gây rắc rối nếu rảnh không có gì làm. Ngay cả các fan toàn cầu của cậu cũng đánh giá “cả đời không phải đang chiến đấu thì cũng là đang trên đường chạy tới chiến trường”.
Nó không chỉ mô tả bản tính hiếu chiến của cậu mà còn chỉ ra sức mạnh cường hãn mà cậu sở hữu.
Nhưng từ khi trọng sinh, chỉ đi đường thôi cũng có thể bị dẫm một phát. Anh Hoan đương nhiên không phục, khẳng định sẽ trả thù ngay tại chỗ, nhưng thứ cậu có thể so là kỹ xảo, là dũng khí tuyệt đối không chịu thua. Nghiêm túc mà nói, chỉ có phần thua.
Khoảng cách giữa các bậc tiến hóa gen là một trời một vực, và những khoảng cách về thân thể, tinh thần và sự nhạy cảm được tối ưu hóa sẽ không thể bị loại bỏ ngay cả khi đã nỗ lực huấn luyện gấp trăm lần.
Điều này luôn khiến anh Hoan, một người thần kinh thô, cũng phải thấy hụt hẫng.
Nếu không phải cậu có ký ức của anh Hoan giúp cậu thích ứng trước cảm giác chênh lệch với người khác trong suốt mười mấy năm không thể tiến hóa gen kia thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ không biết tự lượng sức mà xông lên đánh nhau với đám người Đường Hành Quân.
Không ai có thể hiểu được sự cố chấp với chiến đấu của anh Hoan, mặc dù mọi người đều bị mê hoặc bởi sự dũng cảm không ngừng khiêu chiến kẻ địch của cậu.
Anh Hoan tiến tới, nhìn thẳng vào Sở Tranh: “Anh có thể giúp tôi mạnh hơn?”
Không thể phủ nhận, Sở Tranh rất mạnh.
Hắn mạnh tới mức mà có lẽ cậu không thể tưởng tượng nổi. Anh Hoan có tham vọng, cậu muốn vượt qua Sở Tranh.
Sở Tranh: “Dưới sự dạy dỗ của tôi, trong module quyền hạn cao nhất của Holodeck, cậu sẽ mạnh lên, khiến người khác phải lau mắt mà nhìn. Nhưng cậu cũng sẽ thập tử nhất sinh.”
Anh Hoan rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy tỏa ra tia tham vọng cháy bỏng mà Sở Tranh vốn quen thuộc.
“Bước vào đây tôi đã biết nhất định sẽ thừa sống thiếu chết, tôi cũng biết bản thân nhất định sẽ sống sót.”
Bởi cậu là lửng mật!
Chỉ bằng thân thể nhỏ bé đã dám quyết chiến với đàn sư tử lớn hơn mình gấp bốn năm lần, xưng bá chốn hiểm ác như đại thảo nguyên châu Phi!
Sở Tranh coi trọng cậu, vui mừng cười: “Vậy cậu quỳ xuống gọi sư phụ đi.”
Anh Hoan : “…” Mình phải chỉnh chết gã này trước.
Sở Tranh đi bên cạnh anh Hoan nói: “Tìm một nơi nghỉ ngơi. Mặt trời xuống núi rồi.”
Anh Hoan ngẩng đầu, những ngọn cây cao vυ't vẫn ngăn trở ánh sáng mặt trời nhưng điểm sáng giữa các kẽ lá đã dần ảm đạm đi, chứng tỏ mặt trời đã thực sự lặn.
Cậu chưa từng ở trong rừng, nhưng cũng biết dù là thảo nguyên hay là rừng rậm thì ban đêm đều rất nguy hiểm.
Rất nhiều loài động vật đi săn vào ban đêm, một là do tập tính, hai là do chúng nhỏ yếu. Vì nhỏ yếu nên rất dễ trở thành thức ăn của loài thú ăn thịt lớn khi di chuyển vào ban ngày, chúng bắt buộc phải thay đổi thành tập tính vồ mồi vào ban đêm.