Đại Ca Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 7

Chỉ không ngờ Sở Tranh lại có thể biến mất ngay trong thời gian một phần vài triệu giây tính từ điểm tiếp đất khi cô thực hiện bước nhảy, hắn tính ra được thời gian cô thực hiện cũng như thời gian cô tiếp đất.

Có lẽ Sở Tranh còn mạnh hơn cả tiến hóa cấp 9 mà cô đã nhận định trước đó.

Anh Hoan vỗ chân Diệp Hoan Hỉ, ý bảo cô quay đầu lại.

Diệp Hoan Hỉ đột nhiên nhận ra điều gì, tròng mắt liếc về phía sau, đồng tử bỗng giãn to.

Gầm lên giận dữ: “Buông em ấy ra!!”

Sở Tranh đã đứng sau lưng Diệp Di Hoan, một bàn tay vòng qua vai Diệp Di Hoan, bóp cổ cậu. Từ góc nhìn của Diệp Hoan Hỉ thì chẳng khác nào hắn đang muốn vặn gãy cổ cậu.

Diệp Hoan Hỉ khϊếp sợ và giận dữ không thôi.

Anh Hoan nói: “Tôi không sao. Hắn sẽ không làm hại tôi.”

Sở Tranh cười nhẹ: “Cậu chắc chắn là tôi sẽ không làm hại cậu? Thật ra nhìn cậu trắng trẻo mập mạp thế này làm tôi muốn ăn tươi cậu.”

Một nắm đấm của Diệp Hoan Hỉ hung hăng đánh vào vách tường mà thế giới như rung chuyển.

Em trai yêu dấu bị đùa giỡn, tức giận!

Anh Hoan biết Sở Tranh không hề đùa cậu, hắn nói thật.

Bởi vì cậu nhìn ra hắn thật sự muốn ăn thịt cậu, từ trong ánh mắt.

Anh Hoan rất bình tĩnh nói: “Anh nghe đi.”

Sở Tranh bóp cằm anh Hoan, kéo sát vào mặt hắn, gần như sắp hôn lên.

“Kỹ xảo đánh trống lảng tệ quá, Holodeck của cậu cần phải nâng cấp rồi đó bé ngoan.”

Anh Hoan không hề suy chuyển nhìn thẳng vào mắt Sở Tranh, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của hắn.

Sở Tranh giật mình, tán thưởng: “Bé ngoan, đôi mắt của cậu còn đẹp hơn cả trân châu đen của tinh cầu NCG28.”

NCG28 là tinh cầu cách ba thiên hà chính xa nhất, một tinh cầu có đến 99% là đại dương, đặc sản chính là trân châu đen.

Nức tiếng gần xa.

Hiện giờ nó đang là tinh cầu phụ thuộc vào hoàng thất của tinh cầu thủ đô.

Mới đây thôi, con người đã dò được hơn 2000 thiên hà trong vũ trụ, nhưng mới chỉ có 27 thiên hà là có thể đặt chân tới. Chỉ có 6 thiên hà là có thể liên hệ với nhau, hơn nữa vì khoảng cách quá xa mà gần như phải mấy trăm năm mới liên hệ được một lần.

Mỗi thiên hà có cả trăm triệu hành tinh, trong đó chỉ có hơn ngàn hành tinh đã được đăng ký trong hồ sơ là có dấu hiệu sự sống.

Dựa theo tuyến đường di chuyển giữa các vì sao, người ta có thể chia ba thiên hà trung tâm thành mười khu, các hành tinh phân bố gần tuyến đường của khu nào thì được quy định trong phạm vi lệ thuộc của khu đó.

Sao thủy NCG28 còn được gọi là tinh cầu Poseidon α, nằm trong khu 10.

Anh Hoan: “Cảm ơn.”

Thái độ rất là miễn cưỡng.

Rõ ràng Sở Tranh định móc mắt cậu ra mà cậu còn phải nói cảm ơn hắn.

Anh Hoan cảm thấy rất uất ức, cậu hoài niệm những ngày tháng làm đại ca thích sao làm vậy ở thảo nguyên châu Phi

“Nhưng mà, anh không định ngẩng đầu lên xem sao?”

Nghe vậy, Sở Tranh ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với một cái họng súng tối om.

Một loại vũ khí có thể giải cứu con tin, có thể theo dõi mục tiêu và tuyệt đối không bao giờ gϊếŧ nhầm —— khẩu pháo laser hạt nhân đối diện với cái trán của hắn.

Đội cảnh sát của thành phố xuất động.

Có người báo nguy.

Một con gà bệnh quần áo tả tơi dậm chân ồn ào bên cạnh cảnh sát: “Chính là hắn! Ngài cảnh sát, chính hắn đã đánh tôi hôn mê, còn cướp đi chứng minh thân phận và cả áo blouse trắng của tôi để giả mạo tôi!”

Anh Hoan im lặng một lát rồi huýt sáo thật to.

Tên dở rồ: Tới đây tới đây, anh cho em xem đại bảo bối của anh.

Anh Hoan cho hai cái móng vuốt, đại bảo bối chết tươi.

Sở Tranh rũ mắt, ánh mắt lạnh như băng.

Anh Hoan mím môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tắp vào điểm đỏ trên trán hắn, ý cười ẩn hiện.

Không nghi ngờ gì, nếu Sở Tranh bị bắn gục ngay tại đây thì Diệp Di Hoan kiểu gì cũng phải nhảy Disco trên xác hắn mới vừa lòng.

Trên mặt Sở Tranh vẫn treo nụ cười mỉm tiêu chuẩn đầy quỷ quái, hắn có chút hứng thú với Diệp Di Hoan.

Hắn vốn chỉ định tới tra chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi hai trường quân đội lớn đang thi đấu, cũng đã nghe danh Diệp Di Hoan – tên vô dụng nổi tiếng toàn thiên hà của Diệp gia. Hắn không cảm thấy hứng thú cho lắm, thậm chí chẳng buồn chia cho Diệp Di Hoan một xíu sự quan tâm nào.

Cho dù là lúc đi vào phòng bệnh này, nghe thấy cái tên Diệp Di Hoan, hắn cũng chỉ cảm thấy hơi quen mà thôi.

Dù sao khi so sánh với sát khí hình người Diệp Hoan Hỉ, Diệp Di Hoan thật sự không đủ tư cách khiến hắn phải chú ý.

Nhưng hiện tại hắn phát hiện Diệp Di Hoan rất thú vị, ít nhất là với tính cách và khẩu vị của hắn.

“Diệp Di Hoan? Là cái tên này nhỉ.” Sở Tranh cười tủm tỉm —— đôi mắt cong lên, ngọt ngào như chứa một hũ mật đường. Hắn nói: “Nếu cậu thuận lợi sống đến tháng 5 năm sau, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi.”

Anh Hoan chẳng chớp mắt lấy một cái, trông như đang tự hỏi. Phản ứng có hơi chậm chạp, đáp: “Tôi cảm thấy… Người anh cần phải lo lắng là chính anh.”

Sở Tranh thích đôi mắt của Diệp Di Hoan, giống như trân châu đen trên sao thủy NCG28.

Thứ trân châu đen bị hoàng thất lũng đoạn, giá cả thật sự đắt đỏ.

Bất luận thứ gì giá trị đắt đỏ, Sở Tranh đều không kìm nổi mà muốn cất giữ nó. Nhưng hắn kìm nén xúc động muốn móc đôi mắt của Diệp Di Hoan xuống. Dù sao đây cũng là người Diệp gia, chọc tới là phải giải quyết một mớ chuyện quá phiền.

Hắn nghĩ đến mức hơi xuất thần, vậy nên không chú ý tới động tác của anh Hoan.

Đôi đồng tử vô hồn của anh Hoan đột nhiên lóe lên, móng vuốt tay phải nhô ra vồ tới cái cổ tay căng chặt của Sở Tranh, tính chém đứt nó nhưng lại bị tóm được.

Móng vuốt chỉ còn cách cổ tay Sở Tranh vài centimet, ánh lên màu trắng bạc lạnh lẽo thì đột ngột bị Sở Tranh túm lấy cánh tay —— sự tấn công xảy đến nhanh tới mức chỉ còn lại tàn ảnh, Sở Tranh nhìn như tùy ý duỗi tay ra, nhẹ nhàng hóa giải công kích của anh Hoan.

“Bé con à, tay phải của cậu mới được bó xương, không thể cử động mạnh được.”

Nói xong hắn lại vặn gãy tay phải của anh Hoan.

Sức mạnh và lực khống chế còn lớn hơn Đường Hành Quân, xương tay nát ra không chỉnh lại được, cần phải sử dụng thiết bị chữa trị mới có thể chữa khỏi.

Diệp Hoan Hỉ lại phẫn nộ đập vách tường, nhưng Diệp Di Hoan cản tay cô lại.

Tay phải đã bị nghiền nát, anh Hoan không hừ lấy một tiếng, bàn chân xoay một phát, đầu húc mạnh về phía sau. Sức mạnh dồn hết về sau đầu, xoay tròn tới.

Sở Tranh không thể ngờ được Diệp Di Hoan sẽ ra chiêu tàn nhẫn như vậy. Phải biết rằng cho dù đã trải qua cuồng thú hóa, cái gáy vẫn là điểm yếu nhất và phức tạp nhất trên cơ thể.

Chỉ va chạm nhẹ một cái đã có khả năng bị chấn động não, vậy mà Diệp Di Hoan lại dùng gáy của mình như vũ khí tấn công.

Hành vi này còn tàn nhẫn hơn cả hắn, quả thực giống như kẻ điên thiên hà không biết đớn đau không thiết mạng sống.

Sở Tranh vì bất ngờ mà không kịp phòng ngừa, vội lui về sau môt bước, cằm bị húc trúng, một cơn tê nhức giống như động đất lan truyền khắp cơ thể. Nhưng hắn không kịp dừng, bởi vì Diệp Di Hoan đã có cơ hội tránh thoát khỏi tay hắn nhờ khoảnh khắc hắn lui về sau.