Đại Ca Lửng Mật Ở Tinh Tế

Chương 6

Cậu cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Sở Tranh nhưng không biết hắn là loại mãnh thú nào.

Hẳn phải là một loại mãnh thú chưa gặp bao giờ, không tồn tại trên thảo nguyên châu Phi.

Tuy rằng anh Hoan hung ác to gan thích gây chuyện nhưng cũng là một con lửng mật rất thức thời.

Trước mắt, cậu không phải đối thủ của Sở Tranh vì thế mới lịch sự hỏi: “Tôi chẳng sao hết, mau xuất viện. Anh nhanh chóng biến về báo cho ông già kia, đừng có rảnh quá mà quản cả việc cành cây ngọn cỏ! Nếu ông ta nhàn, không có việc gì sao không học theo những người già khác mà đi nhảy quảng trường đi?”

Đám người Vương Thịnh hít một họng toàn khí lạnh, ngẫm lại giọng điệu của Diệp Di Hoan.

Ông già trong lời cậu chính là một trong tam Đại Nguyên soái của ba thiên hà trung tâm. Là người duy nhất có được huân chương chữ thập, huân chương thắng lợi, huân chương vinh dự của Liên Bang – ba huân chương vinh dự lớn nhất của một đời quân nhân. Nay Nguyên soái vẫn còn khỏe mạnh như cũ, được nhân dân thiên hà sùng kính.

Quân nhân và sĩ quan của ba thiên hà trung tâm gần như đều tôn thờ Diệp Đại Nguyên soái, ông cương trực công chính, hình tượng ít khi nói cười đã ăn sâu vào tâm thức bọn họ.

Ai cũng đều không dám trêu vào, vậy mà Diệp Di Hoan lại dám can cảm tuôn ra lời láo toét —— Diệp Đại Nguyên soái… lại đi nhảy quảng trường?!

Quá bình dân rồi!

Nhóm Vương Thịnh thật ra cũng không thân quen với Diệp Di Hoan, một bên là học sinh thiên tài được lãnh đạo trường quân đội chú tâm, một bên là đồ vô dụng không có khả năng tiến hóa. Nếu không có sự cố lần này thì chắc bọn họ cũng chẳng biết Diệp Di Hoan trông như thế nào.

Không ngờ lại thật sự kiêu ngạo như lời đồn!

Ánh mắt Sở Tranh nhìn Diệp Di Hoan trở nên hơi kì quái, hình như cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hắn mở miệng, nghe còn lịch sự hơn cả Diệp Di Hoan: “Lấy người tiền tài, thay người tiêu tai. Tôi là một bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp.”

Anh Hoan im lặng, tức hắn coi anh Hoan này chính là cái chữ “tai” kia?

Anh Hoan: Hiện giờ không chơi chết được Sở Tranh, sớm muộn gì cũng sẽ chơi chết hắn sau lưng!

Hai chân Diệp Di Hoan tích tụ sức lực, chân trái hơi lui về sau, chạm xuống sàn nhà. Trạng thái trông như đang thả lỏng nhưng thật ra cơ bắp căng chặt, điều chỉnh đến trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Gương mặt anh Hoan không tỏ vẻ gì, ánh mắt bình tĩnh: “Tiêu tai cho ai, tiêu tai thế nào?”

Kẻ dám tỏ ra kiêu ngạo trước mặt người của Diệp gia đều đã sớm bị chơi chết, giờ đây còn có kẻ nào dám giả ngầu trước mặt họ?

Rất rõ ràng, Sở Tranh không phải là do Diệp Đại Nguyên soái phái tới.

Anh Hoan ôn tồn hỏi, không xông lên dẫm bẹp Sở Tranh chính là vì trong phòng bệnh không có ai đấu lại được hắn, tất cả mọi người cùng lên cũng không chơi chết hắn được.

Những người khác bị chơi chết cũng kệ, cậu chỉ suy xét đến mạng mình và mạng của chị gái.

Quy luật sinh tồn tàn khốc của thế giới động vật đã giúp anh Hoan hiểu ra, nếu đã muốn gϊếŧ vậy sẽ không thừa lời. Còn nếu cứ nói luyên thuyên với bạn, tức là đang muốn làm giao dịch.

Nói trắng ra là chính là hợp tác.

Chỉ là loại quan hệ hợp tác này hơn nửa là một tay làm bộ, một tay nắm dao nhỏ.

Lửng mật xưng bá thế giới động vật còn nhờ vào đầu óc cực kỳ thông minh, khi loài nhỏ cần săn loại thú ăn thịt cỡ lớn, chúng sẽ đề nghị hợp tác với nhau.

Anh Hoan đã nhiều lần hợp tác với chó rừng ở đồng cỏ châu Phi, cũng từng mấy lần bị bọn chúng cắn sau lưng.

Thông thường, chúng nó có thể giây trước làm đồng bọn cùng tấn công con mồi, giây sau là có thể đánh lén sau lưng chỉnh chết đối phương.

Sở Tranh là chó rừng, nhưng không phải là một con chó rừng nhỏ yếu.

Hắn mạnh hơn, nguy hiểm hơn bọn chó rừng.

Đôi mắt Sở Tranh bỗng sáng lên, đôi mắt màu lưu ly thật đẹp đẽ.

Nhưng kết hợp với cái gương mặt mỉm cười vạn năm không đổi kia lại trông thật sự quỷ quái.

Hắn chậm rì rì giơ tay ra trước mặt anh Hoan, bàn tay to rộng như ngọc chạm khắc thành, rất đẹp. Lòng bàn tay và ngón tay có vết chai do quanh năm suốt tháng chơi đao thương, nhưng lại không hề có một vết sẹo nào.

Rất sạch sẽ.

Dù ít hay nhiều, trên bàn tay của người mê chơi vũ khí lạnh kiểu gì cũng sẽ có vết sẹo. Nhưng giờ y học phát triển, việc xóa bỏ hoàn toàn vết sẹo cũng rất dễ dàng.

Trên tay Sở Tranh không có sẹo, chứng minh hắn… bảnh chọe.

Anh Hoan đang chìm đắm trong suy tưởng, chợt thấy hắn chà xát ngón cái tay phải lên ngón trỏ và ngón giữa.

Anh Hoan ngừng một lát, nâng mí lên, nhìn thẳng vào cặp mắt lưu ly xinh đẹp của Sở Tranh: “… Muốn bao nhiêu?”

Sở Tranh: “Diệp nhị thiếu cảm thấy ngài có giá trị bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”

Cái này thì dễ thôi.

Anh Hoan móc ra một viên đường từ trong túi, là do Diệp Triều Hoan cầm đến dỗ cậu từ lần trước, nghe nói cũng do hắn ta đoạt được từ đứa trẻ ven đường.

“Đây là bảo bối của tôi.”

Anh Hoan vô cùng trịnh trọng đặt viên kẹo vào lòng bàn tay Sở Tranh.

Cho dù cậu có biểu hiện chân thành luyến tiếc đến cỡ nào thì cũng không thể thay đổi sự thật, đây chỉ là một viên kẹo đường giá rẻ.

Sở Tranh: “Diệp nhị thiếu vẫn nên lấy bảo bối thật sự của ngài ra thì tốt hơn.”

Anh Hoan đánh giá Sở Tranh từ trên xuống dưới, lui về sau một bước. Chậm rì rì che lại bảo bối của mình, cái này không cho được.

Sở Tranh: “…… Tôi mẹ nó không thèm đâu cảm ơn!”

Sở Tranh mất hết kiên nhẫn, dứt khoát nói: “Tôi muốn tinh tệ, có thể chuyển khoản, chuyển khoản qua Holodeck Weichat, hay đưa tiền mặt cũng được.”

Anh Hoan rất dứt khoát: “Không có tiền.”

Yên lặng một lúc, có thứ gì đó lan tỏa ra từ người Sở Tranh, giống như sóng nước chớp mắt đã lao ra tứ phía như thể bao phủ tất cả mọi người trong phòng bệnh lại.

Cái thứ này hình thành trong một phạm vi, vây chặt tất cả mọi người ở đó.

Sở Tranh tức giận.

Diệp Hoan Hỉ đột nhiên ngửa mặt lên trời tức giận gầm một tiếng, hóa thân thành một con King Kong cao 3 mét. Răng nanh trừng trừng, lực rút núi sông, đột ngột biến mất tại chỗ nhanh như tia chớp. Khi xuất hiện một lần nữa đã thấy từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu Sở Tranh, động tĩnh rung trời.

Tro bụi phút chốc đã tạo nên một lớp sương mù che phủ trong phòng bệnh, cũng che đậy tầm nhìn của mọi người.

Nhóm Đường Hành Quân và Vương Thịnh không đứng thẳng nổi, gấp rút lùi về sau. A Á và Tô Nha là quân giáo sinh hệ Trảm thủ đột kích đồng thời rút vũ khí, đứng chắn trước Đường Hành Quân và Vương Thịnh.

Khi nguy hiểm cận kề, hệ Trảm thủ sẽ là tiên phong, phụ trách chiến đấu anh dũng.

Tro bụi dần tan đi, Diệp Hoan Hỉ che Diệp Di Hoan sau lưng mình, cảnh giác động tĩnh từ bốn phía.

Cô không đánh trúng được Sở Tranh, dù tốc độ đã vô cùng nhanh. Trong chớp mắt đó, cô thậm chí đã bắt đầu dùng bước nhảy không gian, trên người cô có trang bị bước nhảy không gian.

Trong trạng thái cuồng thú hóa, thân thể sẽ được cường hóa, có thể thực hiện bước nhảy không gian khi gặp được không gian hỗn loạn, đồng thời sẽ mang đến tổn thương cho cơ thể.

Nhưng cũng là phải tiến hóa từ cấp 5 đổ lên mới có thể sử dụng được.