Cố Tinh Yên thật sự muốn vỗ tay cho họ, hay cho địa phủ bắt trend!
“Đúng rồi, nếu địa phủ đã cải cách nhiều như vậy thì chủ xe máy có ý định tông người khác đến Phong Đô sẽ bị xử lý như thế nào?”
Cố Tinh Yên dò hỏi Quản Tuấn Phong.
Anh ta lập tức cười nói:
“Tên đó hả, mặc dù tôi không phải phán quan, không có quyền phán sinh tử nhưng ác hồn lưng đeo mạng người như anh ta…”
Anh ta lặp lại chữ “lưng đeo mạng người”, rồi nhìn cô với ánh mắt “cô hiểu ý tôi đúng không”, tiếp tục nói:
“Chỉ cần vào địa phủ sẽ lập tức bị bắt ngay, sau đó ném xuống mười tám tầng địa ngục tra tấn.”
Cố Tinh Yên nghe vậy vui vẻ, ác giả ác báo, đáng đời!
Quản Tuấn Phong nhân cơ hội đính chính lại cho người dân Phong Đô, nói:
“Chẳng lẽ cô hiểu lầm chúng tôi à.”
“Hả? Tôi… Hiểu lầm gì các anh đâu?”
Cố Tinh Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, đứa trẻ không đầu bên ngoài lại ra ngoài đá đầu, chắc ở gần đây.
Cái đầu đó, máu chảy đầm đìa…
“Tôi nói với cô này, có thể định cư ở Phong Đô, dù là bất kỳ khu nào đi nữa đều là quỷ tốt, thậm chí là quỷ có công đức. Công đức có thể đổi thành Phong Đô tệ để tiêu xài, cho nên về cơ bản quỷ có tiền để tiêu xài đều là người lương thiện.”
Quản Tuấn Phong nói rất đường đường chính chính, gõ bàn nhấn mạnh trọng điểm cho cô.
“Địa phủ chúng tôi cực kỳ nghiêm khắc trong việc phán định thiện hay ác, pháp luật dương gian chỉ quan tâm chuyện trái pháp luật nhưng chỗ chúng tôi, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa đều bị phán là ác quỷ.”
Cố Tinh Yên ngơ ngẩn nói:
“Nhưng lúc trước khi tôi đi dạo, rõ ràng nghe có người, à không, có quỷ thảo luận gì mà ăn thịt người thơm hơn.”
Quản Tuấn Phong như nghe chuyện cười, cười ha ha nói:
“Khoác lác mà cô cũng tin, chẳng phải dương gian cũng có câu đàn ông không hư phụ nữ không yêu à? Cũng giống vậy thôi, luôn có người thấy làm điều ác sẽ rất ngầu, thực chất lại không đủ can đảm làm.”
Cố Tinh Yên cạn lời, đám quỷ nhàm chán nói khoác mà làm cô sợ hãi suốt mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên.
Quản Tuấn Phong dùng tay che ngực trông rất khoa trương.
“Tóm lại, chúng tôi đều là quỷ tốt yêu cái đẹp, cô cứ yên tâm mở cửa tiệm, đừng bị bề ngoài của chúng tôi lừa.”
Mới vừa dứt lời lập tức nghe loa của cửa hàng tiện lợi chợt kêu “tít tít tít” cảnh báo.
“Vui lòng không tự ý lấy đồ của cửa hàng!”
“Vui lòng không tự ý lấy đồ của cửa hàng!”
“Vui lòng không tự ý lấy đồ của cửa hàng!”
Loa cửa hàng kêu rất nhiều lần.
Cửa kính vốn dĩ có thể mở dễ dàng đã bị hệ thống khoá lại, không cho bất kỳ ai rời đi.
Trong tiệm còn khá nhiều khách, mọi người sôi nổi nhìn về phía cửa, một người đàn ông tướng mạo đàng hoàng đang phẫn nộ đấm vào cửa kính.
Thấy Cố Tinh Yên nhìn hắn, hắn bất mãn nói:
“Có phải cửa của cô hỏng rồi không? Hay là cô muốn nhốt chúng tôi? Mở cửa nhanh lên.”
Cố Tinh Yên nhớ rõ người này chưa mua gì, đến tủ lạnh đựng đồ uống và kimbap nhìn một lúc lâu, không mua gì rồi rời đi.
Đương nhiên, có lẽ quỷ hồn có thủ thuật gì đó có thể che mắt cô nhưng khi đến gần cửa kính lại bị loa của hệ thống phát hiện.
Cố Tinh Yên giơ tay lên, lòng bàn tay đưa về phía trước trấn an cảm xúc của đối phương, cười nói:
“Có lẽ chỉ hiểu lầm thôi, có phải anh bất cẩn để thứ gì đó lên người…”
“Ý cô là tôi ăn cắp đồ à? Cô muốn lừa tiền tôi đúng không? Mở cửa cho tôi ra nhanh lên! Hắc điếm phải không, giam cầm trái phép.”
Người đàn ông hùng hổ đập lên quầy thu ngân, cái bàn trông có vẻ đập một cái là vỡ đôi lại không hề sứt mẻ chút nào, đến vết nứt nhỏ cũng không.
Cố Tinh Yên nhíu mày lùi ra sau một bước, nhận thấy người đàn ông này đang có ác ý, mà cô chỉ là một người bình thường, xét về võ lực, cô hoàn toàn không có phần thắng.