“Tôi đâu phải người bình thường?”
Cố Tinh Yên nghiêng đầu.
“Hơn nữa bây giờ anh nói chuyện này cho tôi biết, có không sao thật không?”
Quản Tuấn Phong khựng lại, bất giác gãi đầu.
“Ừ nhỉ?”
Cố Tinh Yên nhìn xung quanh, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng hỏi anh ta:
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết anh làm gì trên xe cứu thương không?”
Quản Tuấn Phong do dự một chút, sau đó nói:
“Chuyện này không phải bí mật gì ở Phong Đô, nói cho cô biết cũng không sao.”
“Quỷ sai đến dương gian đương nhiên là vì thu thập linh hồn đã hết tuổi dương rồi, nếu là lúc trước thì thân phận của tôi khá giống Hắc Bạch Vô Thường.”
Nói rồi anh ta không quên gõ cửa kính.
“Cho tôi hai cây xúc xích, một phần lẩu oden, ồ wow, hôm nay có trứng luộc nước trà hả? Vậy cho tôi hai quả.”
Cố Tinh Yên trợn mắt, cô đang tò mò gần chết, cảm xúc đang dâng trào tự dưng bị tên ham ăn này xoá sạch.
Nhưng tay cô vẫn thoăn thoắt, vừa gói đồ ăn cho anh ta vừa hỏi tiếp:
“Ý anh là tên chủ xe máy kia sắp chết?”
Cô ngừng một lúc, kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ nếu tôi không làm anh giật mình thì hôm nay anh sẽ dẫn linh hồn của người nọ đi? Xem như chết ở hiện trường tai nạn?”
Quản Tuấn Phong gật đầu rồi nhún vai nói:
“Nhưng bây giờ anh ta chưa chết.”
“Tại sao?”
Cố Tinh Yên thật sự rất tò mò, đây là lưu trình làm việc của địa phủ, người bình thường không biết, người biết thì đã chết hoặc đi đầu thai rồi.
Quản Tuấn Phong giải thích:
“Chúng tôi thu thập linh hồn người chết sẽ khó tránh gặp rất nhiều tình huống bất ngờ. Tình huống hôm nay chỉ là một trong số đó, suy cho cùng cũng do tôi chưa thạo việc, không liên quan gì đến cô.”
Cố Tinh Yên hỏi:
“Tại sao tôi lại thấy được anh? Tôi đâu có mắt âm dương trong tiểu thuyết.”
Quản Tuấn Phong chống cằm suy tư nói:
“Thế chỉ có thể nói cô có năng lực mắt âm dương, hơn nữa năng lực thuộc dạng cao cấp. Lúc đó tôi có sử dụng thuật ẩn thân tránh bị mắt âm dương phát hiện, chúng tôi đều được đào tạo chuyên nghiệp!”
Anh ta gắp một viên cá viên bỏ vào miệng nên giọng không được rõ lắm:
“Một lần không được thì hai lần, quan trọng là phải canh giờ cho chuẩn, nhưng tóm lại là không được cách quá xa, tuổi thọ còn lại của họ bằng không rồi.”
Quản Tuấn Phong chỉ thuận miệng thay đổi cách nói, lại không biết bốn chữ “tuổi thọ còn lại” làm Cố Tinh Yên chợt im lặng.
Nếu cô không thèm quan tâm đến offer của công ty, không cố gắng tích luỹ “tuổi thọ còn lại”, vậy hai mươi mấy ngày sau cô cũng sẽ đối mặt với cái chết.
“Tính ra tôi chưa hỏi cô nữa, sao cô lại có mặt tại hiện trường? Làm tôi giật mình.”
Cố Tinh Yên nghĩ mà sợ nói:
“Thì tôi đi ngang qua thôi mà? Nếu không phải có người tốt bụng kéo tôi lại thì có thể người nằm đó là…”
Quản Tuấn Phong tức giận nói:
“Tôi đã xem đại khái hồ sơ của anh ta rồi, đây không phải lần đầu tiên anh ta tông người khác, lần trước anh ta còn thành công nữa chứ. Vốn định rút hồn anh ta, kết quả người bị anh ta tông lại thành kẻ chết thay!”
Quản Tuấn Phong thở dài.
“Đây là lần thứ hai của tôi, quỷ sai khu vực này đã ra ngoài công tác, tự dưng bị bắt đi làm nhiệm vụ, cũng may không có người vô tội nào chết.”
Cố Tinh Yên mơ hồ ý thức được có bút tích của nhân sĩ huyền học tà ác nhưng chuyện liên quan đến công vụ, cô không tiện hỏi nữa.
Cô đổi sang giọng thoải mái hơn, cười hỏi:
“Vậy do anh chưa thạo nghiệp vụ, cầm dao ăn cắt một lúc mà chưa thành công?”
Quản Tuấn Phong thả tay xuống, thản nhiên nói:
“Tôi là dân văn phòng mà, bình thường thôi. Hơn nữa, để tôi chỉnh lại, đó không phải dao ăn mà là một loại pháp khí của chúng tôi, ừm… Cô có thể hiểu là lưỡi hái tử thần giả tưởng.”
Miệng Cố Tinh Yên giật nhẹ.
“Các anh khác với miêu tả trong thần thoại truyền thuyết quá.”
“Thời đại tiến bộ, công nghiệp phát triển, trang phục công sở của chúng tôi cũng thay đổi rồi thì sao còn như trước được. Bây giờ thời đại làng thế giới, dao ăn đó chúng tôi nhập khẩu, dễ mang theo, dễ sử dụng, được thiết kế riêng cho dân văn phòng, mỗi người một con.”