Hàm răng sắc bén của Hồng Diệp Ngư gặm thực Điện Man Thú phát ra tiếng “răng rắc răng rắc” khiến lông tơ của Giản Đan dựng đứng hết lên, nàng niết thủ quyết di chuyển khắp toàn thân tạo thành một vòng tròn lửa bảo vệ, trong Hỏa hệ thuật pháp còn kèm theo Dị Hỏa.
Hồng Diệp Ngư xung quanh chỉ cần chạm vào sẽ bị lửa đốt cháy, nhân cơ hội này Giản Đan nhẹ nhàng nhảy lên phi hành Pháp Khí của Tưởng Lỗi đến tiếp ứng nàng, phần đầu còn sót lại của Điện Man Thú cũng biến mất theo, bọn họ vội vàng lên Thuyền hội hợp với hai huynh muội Vệ Thanh, Vệ Tử.
Sáu người vừa hội hợp đã vội vàng điều khiển Phi Thuyền chạy trốn khỏi vùng Biển này, đáng tiếc hình như bầy Hồng Diệp Ngư đã theo dõi bọn họ nên vẫn luôn theo sát không tha.
Để tránh tình trạng linh lực hao hết khi bị truy đuổi, Trần Lương phụ trách điều khiển Phi Thuyền, năm người còn lại đứng ở năm hướng quanh Thuyền bắt đầu phóng thích pháp thuật, Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, pháp thuật rực rỡ đủ màu bay về phía bầy Cá.
Nhưng bầy Cá vẫn cắn chặt bọn họ không chịu buông, Trần Thiện thấy mặt ai cũng tái nhợt nên cắn răng lấy một trương Nhất phẩm Phù Bảo từ trong Túi Trữ Vật ra, rót linh lực vào, kích phát rồi quăng về phía chính giữa bầy Cá đang đuổi theo phía sau.
“Liệt Diễm Phần Thiên Phù” vừa nhập Biển rộng đã như Lửa cháy còn đổ thêm Dầu, nguyên một vùng Biển rộng phực lửa, đàn Hồng Diệp Ngư gặp công kích của Phù Triện đành phải dừng lại để tự cứu.
“Đi!”
Trần Lương nhìn thấy ám chỉ của huynh trưởng vội vã tăng tốc độ, Phi Thuyền tăng tốc thoát khỏi vùng Biển đang bốc cháy.
Cho đến khi Phi Thuyền ngừng lại ở một hòn Đảo nhỏ chưa đến một dặm mới coi như thoát khỏi phạm vị truy tung của đàn Hồng Diệp Ngư.
Mấy người không vào sâu trong Đảo mà chỉ ngồi trên bờ khoanh chân đả tọa, tranh thủ thời gian khôi phục linh lực.
“Đùng đùng đùng” nơi mọi người đang ngồi xếp bằng xuất hiện từng hàng Thổ Thứ, mọi người đều cảnh giác nên vội nhảy ra khỏi nơi đó, còn chưa kịp đứng vững thì lại thấy một loạt Thủy Kiếm phóng tới.
Trong mấy người thì Trần Thiện là người tiêu hao ít nhất, lập tức kết pháp ấn hình thành phòng hộ tráo bảo vệ tất cả mọi người chỉ chừa một mình Giản Đan.
Thật ra Giản Đan mới là người ít tiêu hao linh lực nhất, tuy nàng bị điện giật chết lặng một thời gian nhưng nhờ có luyện thể, khi công kích Điện Man Thú nàng cũng chỉ dùng nắm đấm chứ không vận dụng linh lực, lúc Điện Man Thú nỏ mạnh hết đà phóng điện lần cuối tuy cũng có ảnh hưởng đến nàng nhưng trên đường đào vong thân thể nàng đã tự động vận chuyển Thiên Địa Hỗn Độn công pháp hấp thu linh khí, thành ra nàng cơ bản đã khôi phục.
Ngay trước khi đợt công kích đầu tiên xuất hiện thì Giản Đan đã phát hiện ra linh lực dao động, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, trước khi thuật pháp công kích tới nơi thì nàng đã kích phát Kim Chung Tráo bảo vệ toàn thân.
Sau khi thuận lợi tránh thoát đợt công kích đầu tiên Giản Đan là người bị rơi rớt ra ngoài, nàng điệu thấp thu hồi Pháp Bảo đứng phía sau năm người kia.
“Chử Mãnh! Ngươi có ý gì đấy hả? Đánh lén chúng ta à?”
“Ha ha ha! Trần Thiện ngươi cũng có ngày này, không bị Hồng Diệp Ngư ăn lại tiện nghi lão tử, mau mau giao Túi Trữ Vật ra đây nếu không thì đừng trách ta không khách khí!”
Đối diện là Bá Thiên tiểu đội do Chử Mãnh dẫn dắt Giản Đan đã từng có cơ hội gặp một lần, xem ra hai đội này oán hận chất chứa đã lâu, lần này bọn họ theo đuôi Trần Thiện tiểu đội, chuẩn bị Trai Cò tranh nhau, Ngư Ông đắc lợi.
Đối diện chỉ có năm người, Chử Mãnh là Trúc Cơ Trung Kỳ Tu Sĩ nên hiển nhiên là người dẫn đầu, bốn người còn lại đều là nam tu, trong đó có một người như thư sinh đang rải một đống Phù Triện như Thiên Nữ rải hoa về phía nhóm Trần Thiện.
Nhóm bên này tuy do đào vong hao tổn linh khí còn chưa kịp khôi phục hoàn toàn nhưng ai cũng có thủ đoạn bảo mệnh riêng, hai huynh muội Vệ Thanh, Vệ Tử liên thủ hình thành một tấm màn ánh sáng tự bảo vệ mình.
Tưởng Lỗi phách Kiếm mượn dùng lực chấn của Kiếm đẩy bản thân ra sau, Trần Thiện lại vận dụng thân pháp né tránh, chỉ có Trần Lương do tu vi thấp không né kịp bị Phù Triện nổ trúng phun một ngụm máu, người ngã xuống đất không dậy nổi.
“A Lương!” Trần Thiện kinh hô, giơ kiếm đâm về phía Chử Mãnh.
Nhóm người phía đối diện đều đã tìm được đối thủ, bắt đầu công kích lẫn nhau, một người nam tu ăn mặc tương tự như Chử Mãnh xách Thiết Chùy nhảy đến bên cạnh Trần Lương đang nằm dưới đất, không hề do dự đập Thiết Chùy về phía đầu của hắn.
Giản Đan đang tránh trong Kim Chung Tráo có chút không nỡ nhìn thẳng thi thể đã bể đầu đổ óc, Anh Ca núp trong ngực nàng cũng dùng cánh che đôi mắt chim của mình nói:
“Tiểu Trúc Tử, thế giới bên ngoài đáng sợ quá!”
Vừa nói vừa nhìn xuyên qua kẽ hở trên cánh quan sát tình hình chiến đấu đang hết sức kịch liệt:
“Chết rồi, chết rồi, Tiểu Trúc Tử, hắn xông về phía ngươi kìa.”
Tu Sĩ gϊếŧ chết Trần Lương xách Đại Chuỳ bay thẳng về phía Giản Đan, hắn vung Chùy tấn công Kim Chung Tráo phát ra tiếng “đùng đùng đùng” liên tục nhưng Kim Chung Tráo không hề có bất kỳ dao động nào, nó vẫn bảo vệ Giản Đan một cách hoàn hảo.
Bên cạnh vẫn còn đang tiếp tục đánh nhau, Chử Mãnh chiếm ưu thế nhờ linh lực hồn hậu nhân cơ hội Trần Thiện phân thần khi Trần Lương tử vong đã gϊếŧ chết hắn trong nháy mắt.
Người dẫn đầu tử vong khiến những người còn lại như Rắn mất đầu, ai nấy cũng đều lấy ra át chủ bài chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng Bá Thiên tiểu đội đã ủ mưu từ lâu sao có thể để mất cơ hội ngàn năm một thuở này được, dưới sự hiệp trợ của đội trưởng Chử Mãnh gϊếŧ sạch những người còn lại.
Chỉ còn lại Giản Đan đang trốn trong mai rùa, năm người bao quanh nàng.