Nhóm sáu người Giản Đan đã lênh đênh trên Biển ba ngày, trong ba ngày này sáu người thay phiên nhau điều khiển Hải Thuyền đi theo hướng Trần Thiện phát hiện Hồng Diệp Ngư. Đến giữa trưa ngày thứ tư bọn họ đã phát hiện ra bầy Hồng Diệp Ngư đang đi kiếm ăn.
Nghe tên Hồng Diệp Ngư thì có thể đoán ra ngoại hình của chúng nó như lá cây màu đỏ, mỗi con bé gần bằng bàn tay, nơi lợi hại nhất của chúng nó là hàm răng sắc bén có thể gặm cắn tất cả các sinh vật trong Biển, nhưng vì hình thể nhỏ bé, lực phòng ngự lại thấp nên chỉ có thể xem như Nhất Giai Hải Thú, chỉ cần dùng một pháp thuật nhỏ bất kỳ là có thể nổ chết chúng nó, vì vậy chúng nó luôn xuất hiện theo bầy, ít nhất cũng khoảng một vạn con.
Lúc này Hồng Diệp Ngư đang vây sát một con Tam Giai Hải Thú Điện Man Thú, Điện Man là bá chủ của vùng nước mặt, sóng điện lách tách toàn thân khuấy đảo vùng biển xung quanh quay cuồng, Điện Man sau khi phát chiêu sẽ khiến một mảng Hồng Diệp Ngư hôn mê nhưng Hồng Diệp Ngư có số lượng lớn đến hàng vạn lại dũng mãnh không hề sợ chết liên tục vây công Điện Man.
Điện Man đong đưa vây cá nhanh hơn với hy vọng có thể dùng tốc độ mau chóng thoát khỏi bầy Cá nhưng Hồng Diệp Ngư vẫn đuổi sát không tha, hai bên trình diễn cuộc chiến truy đuổi trên Biển.
Hải Thuyền của tiểu đội Trần Thiện ngừng cách đó mười mấy mét, không dám đến quá gần sợ bị Điện Man Thú với Hồng Diệp Ngư giáp công.
Trần Thiện bắt đầu tổng chỉ huy:
“Chúng ta cứ chờ xem đã, chờ khi nào hai bên sắp kết thúc thì chúng ta mới ra tay.”
Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ai cũng muốn làm Ngư Ông đắc lợi ấy mà.
“Nhưng mà chúng nó đánh nhau to nãy giờ, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có Tu Sĩ với Hải Thú khác tới đây cho nên chúng ta phải tốc chiến tốc thắng.”
“Lát nữa khi chúng nó đánh nhau sắp kết thúc, ta với Đan Vân Trúc đạo hữu phụ trách thu Điện Man Thú, Vệ Thanh với Vệ Tử phụ trách dùng Thiên Vân Võng vớt Hồng Diệp Ngư, nhớ kỹ không được tham lam, nhiều nhất chỉ có thể vớt ba lưới thôi, sau đó lập tức về lại Hải Thuyền; Tưởng Lỗi phụ trách cản phía sau cùng với cảnh giới, lúc cần thiết có thể hiệp trợ huynh muội Vệ thị; Trần Lương ở lại trên Thuyền, chờ chúng ta lên Thuyền thì lập tức rời khỏi vùng Biển này.”
Mọi người lại gật đầu đồng ý, ai nấy cũng đều lấy Pháp Khí ra cầm sẵn trong tay để chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này hai bên tranh đấu đã gần kết thúc, da của Điện Man Thú bị Hồng Diệp Ngư cắn xé nhiều chỗ, máu màu xanh lơ tràn ra khắp nơi nhiễm xanh một vùng Biển.
Điện quang toàn thân Điện Man càng ngày càng yếu, Điện Man cũng ngừng bơi lội, từ từ trôi nổi trên mặt Biển, Hồng Diệp Ngư xúm lại vây quanh nó tăng tốc độ gặm cắn.
“Động thủ!”
Ngay khi Trần Thiện ra lệnh Giản Đan lập tức nhảy lên trên Phi Kiếm của Trần Thiện, lao xuống về phía Điện Man, hai huynh muội Vệ Thanh và Vệ Tử cũng vội mở Thiên Vân Võng ra vớt bầy Cá bên dưới.
Giản Đan đôi tay bấm niệm thần chú, tránh né thân thể của Điện Man Thú, dùng Hỏa Cầu Thuật bắn về phía bầy Hồng Diệp Ngư đang vây xung quanh, Hỏa Cầu vừa tới phía trên bầy Hồng Diệp Ngư liền nổ tung, mỗi một hỏa điểm trúng một con Hồng Diệp Ngư, giây lát đã thiêu cả con Cá thành tro tàn.
Trần Thiện đang điều khiển Phi Kiếm đến gần Điện Man Thú thấy vậy âm thầm kinh ngạc, thuật pháp phát ra tinh chuẩn như thế không thể nào do một Tán Tu phổ phổ thông thông luyện thành được, ngay cả Trúc Cơ Tu Sĩ như hắn có thể đàn phát pháp thuật nhưng cũng không thể nào đảm bảo sẽ đánh trúng tất cả mục tiêu được.
Giản Đan không để ý tình huống quanh thân mà chỉ cẩn thận khống chế Hỏa Cầu Thuật phát ra, Hỏa Cầu Thuật của nàng sở dĩ lợi hại như vậy là vì trong đó còn hỗn loạn một sợi Mộc Hỏa nhỏ như sợi tóc, có Dị Hỏa nên hiệu quả hiển nhiên không giống bình thường.
Bầy Hồng Diệp Ngư bị Hỏa Cầu Thuật công kích hình thành một mảnh chân không, Trần Thiện mang theo Giản Đan tiếp cận Điện Man Thú.
Bỗng nhiên con Điện Man Thú đã ngửa bụng lại đột nhiên nhảy lên bắn một đạo điện quang, bầy Hồng Diệp Ngư bị một kích cuối cùng này làm ngã ngửa một mảng lớn, nó cũng đồng thời đánh trúng Phi Kiếm của Trần Thiện với Giản Đan, Trần Thiện không kịp tránh né cả người cả Kiếm ngã về phía Điện Man Thú đã rơi lại vào trong Biển.
Giản Đan cảm giác thân thể như bị điện giật, cả cơ thể chết lặng trong chớp mắt, ngay lúc thân thể của nàng mất khống chế đã ngã vào trong Biển.
Trần Thiện dù sao cũng là Trúc Cơ Tu Sĩ, ngay lúc sắp ngã vào trong Biển đã khống chế lại được Phi Kiếm, Phi Kiếm chở Trần Thiện xẹt qua mặt biển tạo ra vô số bọt sóng, còn có vài con Hồng Diệp Ngư thừa cơ nhảy lên muốn tấn công hắn.
Lúc bấy giờ hai huynh muội Vệ Thanh và Vệ Tử đã vớt được hai lưới Hồng Diệp Ngư, thấy Trần Thiện đã tự cứu thành công nên không có xen vào việc của người khác, tiếp tục quăng lưới thứ ba về phía bầy Cá đang tập trung.
Một kích lúc sắp chết của Điện Man Thú khiến nó kề bên trạng thái tử vong, thân thể bắt đầu từ từ chìm xuống, còn Giản Đan lại ngã xuống phía đầu của Điện Man Thú, nàng phải bò hai lần mới thuận lợi bò lên được cái đầu ướt nhớt trơn trợt của nó.
“Đan đạo hữu nhanh hành động, Điện Man Thú sắp bị gặm đến chỗ của ngươi rồi.”
Giản Đan quơ quơ cái đầu hơi chết lặng của mình, đầu tiên nàng vung một quyền về phía đầu của Điện Man Thú, sau đó là hai quyền ba quyền cho đến quyền thứ tư mới có thể đánh vỡ đầu của nó, bên trong xuất hiện một viên Thú Đan màu xanh có điện quang xẹt bùm bùm.
Giản Đan lập tức thu vào Túi Trữ Vật, lúc này Điện Man Thú đã bị bầy Hồng Diệp Ngư gặm cắn chỉ còn sót lại phần đầu nơi Giản Đan đang đứng, bầy Cá bắt đầu tấn công nàng.