Giản Đan trợn mắt cảm nhận tỉ mỉ quá trình truyền tống, bản thân nàng đang đứng trong một thông đạo tỏa ánh sáng năm màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen.
Ánh sáng tự chuyển động như những ngôi sao Chổi mang theo cái đuôi dài chạy trên bầu trời, xung quanh chúng nó bị đủ loại màu sắc ánh sáng nhuộm màu, trông như một bức tranh bị cuộn tròn lại.
Đột nhiên chùm sáng bị gián đoạn, một lốc xoáy màu đen xuất hiện, Giản Đan nhảy vào đó theo quán tính sau đó là một mảnh tối thui.
Giản Đan không dám đại ý, ngay lúc nhảy vào hắc động đã phân bố thần thức quanh thân hơn nữa còn khởi động phòng ngự trận bàn trên người.
Nhưng nháy mắt lúc Giản Đan rơi xuống đất đã đột nhiên bị một chùm ánh sáng màu đen có sương khói bao quanh chồm tới gần, mục đích rõ ràng nhằm về phía thức hải của Giản Đan.
Phòng ngự trận bàn của Giản Đan dưới sự tấn công của đoàn sương đen chỉ chịu được một kích rồi vỡ tan, trận thạch treo bên hông vỡ vụn thành năm mảnh, chùm sương đen sau khi phá hủy phòng ngự thì nhanh chóng nhào về phía thức hải.
Lần này Giản Đan không kịp phòng ngự nên ngay lập tức ôm đầu ngã xuống đất, ngay sau đó nàng cảm thấy thần thức đau xót giống như nó đang bị thứ gì đó xé ra từng mảnh vậy, Giản Đan quyết định nhanh chóng dùng thần thức tiến vào thức hải đấu tranh trực diện với đạo hắc khí kia.
“Haha! Không uổng công ta phải đợi cả vạn năm, cuối cùng thì cũng chờ tới một Tiểu Cô Nương!”
Tiếng cười quyến rũ truyền ra từ trong đoàn ánh sáng màu đen, nữ tử kia còn liếʍ liếʍ môi như đang dư vị cái gì đó.
Giản Đan hóa thành đoàn ánh sáng nhìn cục bột màu đen huyễn hóa thành một nữ tử to gấp đôi nàng ở phía đối diện.
Làn sương đen lượn lờ quanh thân nữ tử, mặt mày nàng ta tinh xảo vũ mị, đặc biệt là đôi phượng nhãn cùng với đào hoa trang ở giữa mày càng khiến nàng ta càng thêm vũ mị đa tình, giọng nói cũng khiến người khác cảm thấy mềm mại tận xương.
Giản Đan lại không dám có một tia đại ý bởi vì đây là Nguyên Anh! Là Nguyên Anh chạy thoát ra ngoài sau khi thân thể của Tu Sĩ bị tổn hại, điều đó chứng minh nữ tử trước mặt ít nhất thì tu vi đã đạt Nguyên Anh.
Tuy hiện giờ trông Nguyên Anh đã bắt đầu có vẻ rời rạc nhưng nó vẫn còn lực công kích.
Giản Đan biết đây là kiếp nạn của mình, bản thân nàng trước mắt mới vừa đạt Kim Đan nên vẫn có thể đua một lần chứ nếu không thì Giản Đan không dám tưởng tượng luôn.
Hắc ảnh trong đoàn ánh sáng ở phía đối diện dường như đã nhận ra ý tưởng của Giản Đan, cười hì hì nói:
“Tiểu oa nhi thiên chân nhà ngươi, Mị Cơ ta không bao giờ đánh mà không có chuẩn bị, hôm nay ta chiếm lấy thân thể này là phúc khí của ngươi, không cần phải giãy giụa vô vị làm gì chứ nếu không người phải đau đơn chính là ngươi đó.”
Giản Đan biết việc hôm nay không thể êm đẹp vượt qua bởi vậy nàng không nói nhiều làm gì, nàng biến nhỏ lại thành trái bóng bàn rồi xông về phía quả cầu ánh sáng đen.
Bởi vì chiến trường ở thức hải của mình nên Giản Đan có thêm phụ trợ, tốc độ nhanh chóng.
“Tiểu oa nhi tới hay lắm!”
Tiếng cười kiều mị của Mị Cơ quanh quẩn trong thức hải của Giản Đan khiến thần thức quang đoàn của nàng bị đình trệ trong một chốc, đúng lúc này đoàn ánh sáng đen đã vọt tới, Mị Cơ hóa thành Nguyên Anh mở đôi môi anh đào ra hung ác cắn một ngụm lên quang đoàn của Giản Đan.
Quang đoàn Giản Đan đau đớn hét lên, cả quả bóng run bần bật.
Nhưng nàng không dám lùi về phía sau mà cũng há mồm táp về phía đoàn ánh sáng đen.
Chỉ có điều nàng cắn không trúng, Mị Cơ chợt lóe thân mình, thân ảnh mơ hồ khắp nơi trong thức hải của Giản Đan, toàn thân bao vây bởi sương mù màu đen, xâm nhiễm thức hải của nàng, những nơi nàng ta đi qua thức hải liền bị nhuộm thành màu đen.
Giản Đan bấy giờ mới thật sự sợ hãi, đây là Ma Khí, Nguyên Anh lão quái này là Ma Tu.
Nói thật ra thì không phải Giản Đan sợ Ma Tu, kiếp trước kinh nghiệm tu luyện đã cho nàng biết Đạo Tu, Ma Tu chỉ khác nhau ở con đường tu luyện.
Một bên luyện hóa Linh Khí để nhập Đạo, một bên luyện hóa Ma Khí để nhập Ma, đạo pháp tu luyện khác nhau, Ma Tu công pháp có vẻ tàn nhẫn hơn nhưng có thể nói trăm Sông đều đổ về một Biển, sau khi phi thăng tới Thượng Giới thì bọn họ không có gì khác nhau.
Nhưng từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ nàng là Đạo Môn Tu Sĩ chính thống, mà Ma với Đạo là hai mặt đối lập, một Đen một Trắng, một Âm một Dương, hai bên không chịu dung hòa.
Đoàn ánh sáng trắng tăng tốc độ đuổi theo Ma Anh màu đen to bằng quả trứng gà.
Lúc này Giản Đan cắn răng cắn xuống một ngụm từ phía trên nhưng chỉ một chút này cũng khiến đoàn thần thức của Giản Đan có dấu hiệu chuyển thành màu đen.
Nó từ từ biến thành màu xám khiến Giản Đan sợ tới mức ngừng truy đuổi, nàng vận chuyển Thiên Địa Hỗn Độn công pháp theo bản năng.
Thần thức dung hợp với đoàn ánh sáng của Giản Đan, mà Ma Khí màu đen dưới sự vận chuyển của Thiên Địa Hỗn Độn công pháp lại chuyển thành Linh khí, lớn mạnh thần thức của Giản Đan.
Hóa ra đây mới là bí mật thật sự của Thiên Địa Hỗn Độn công pháp!
Thiên địa vạn vật sinh ra từ Hỗn Độn cũng có thể vì Hỗn Độn mà diệt, Ma Khí cũng sinh ra từ Hỗn Độn nên tự nhiên có thể chuyển hóa.
Không còn lo lắng sợ hãi, Giản Đan bắt đầu đấu đá lung tung trong thức hải của mình, nàng truy đuổi Ma Anh của Mị Cơ, thề muốn nuốt sống nàng ta.
“Không có khả năng!!!”
Giọng của Mị Cơ biến điệu trở nên sắc nhọn.
Nàng ta cũng đã phát hiện ra Ma Khí của mình lại không có cách nào xâm nhiễm thần thức của Giản Đan nữa.
Mà thần thức của Giản Đan lại từ từ bị một tầng khí thể hơi mỏng màu xám tràn ngập, chỉ cần đυ.ng chạm vào đó là Ma Khí dật ra từ Ma Anh của nàng ta sẽ bị trung hoà, chỉ chớp mắt mấy cái mà Ma Khí đã bị tinh lọc gần hết, còn Ma Anh đang được Ma Khí bảo hộ cũng từ từ lộ ra.