Không Gian Tu Tiên: Bé Gái Mồ Côi Trọng Sinh Nghịch Tập

Chương 45: Xuất ngụm ác khí

Đỗ Yên Nhiên sau khi xuống Máy Bay liền vội vàng tiến về phía khu cảnh quan Thần Nông Giá, càng đến gần cô ta càng hốt hoảng.

Cô ta không biết nguyên nhân, chỉ biết mình nhất định phải nhanh chóng đến đây, phải nhanh lên, nhanh lên chút nữa, cô ta thúc giục liên tục khiến tài xế phải đạp ga hết mức, vừa đi vừa nói:

“Cô gái đừng có vội, hôm nay không kịp thì còn có ngày mai mà! Khu cảnh quan ở chỗ chúng tôi đâu chỉ mở có một ngày đâu mà vội vậy.”

Nhưng Đỗ Yên Nhiên làm sao có thể nghe vào tai, chỉ ậm ừ ứng phó cho qua, trong lòng vẫn càng lúc càng nôn nóng, cô ta chỉ muốn nhanh nhanh đuổi tới nơi thôi.

Mục đích của chuyến đi này rất đơn giản, cô ta tới đây để lấy lại một trong những cơ duyên của kiếp trước, Mộc Hỏa, vừa lúc phù hợp với Mộc linh căn của cô ta đồng thời đền bù cho việc cô ta bị tẩy mất Hỏa linh căn.

Trước kia cơ duyên này đối với cô ta mà nói có thể có có thể không nhưng hiện tại đối với cô ta nó lại thập phần quan trọng, nhưng mà đôi khi càng lo sợ điều gì thì điều đó càng dễ xảy ra, tóm lại lần này Đỗ Yên Nhiên có cảm giác vô cùng xấu.

Sau khi tiến vào khu cảnh quan Đỗ Yên Nhiên liền ẩn ấp thân hình, đi thẳng vào sâu bên trong.

Lúc tiếp cận mảnh đất trung tâm cô ta có nhìn thấy Trịnh Đạt đang bồi hồi mãi bên ngoài, đồng tử của Đỗ Yên Nhiên co rụt lại, kiếp trước cô ta có được tấm bản đồ chỉ dẫn đến đây để lấy Mộc Hỏa từ tay người đàn ông này.

Nhưng kiếp này người đàn ông này lại tới đây trước cô ta, may mà anh ta đang bị cái gì đó chặn lại bước chân, chỉ biết vòng đi vòng lại xoay xung quanh vị trí trung tâm chứ không thoát ra được.

Đỗ Yên Nhiên híp híp mắt, phát hiện ra đây là một cái Mê Tung Trận cấp bậc đơn giản, mục đích để ngăn cản không cho người khác đi vào chứ không muốn gây thương tích cho họ, Trận Pháp này kiếp trước không hề tồn tại, dường như vận mệnh chú định tất cả mọi việc có vẻ như đã chệch đường ray.

Thần thức của Đỗ Yên Nhiên hướng vào bên trong bắt đầu tìm kiếm, cô ta cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện ra một người, một người Tu Sĩ, một người Tu Sĩ hiện tại mạnh hơn cô ta rất nhiều.

Ngay từ lúc Đỗ Yên Nhiên xuất hiện bên ngoài Thần Nông Giá thì Giản Đan đã phát hiện ra, cô cảm thấy duyên phận của hai người đúng là tuyệt không thể tả, lần thám hiểm này chỉ là một lần cô đột nhiên muốn đi nhưng mà hình như cô đã cướp mất một phần cơ duyên của Đỗ Yên Nhiên thì phải.

Loại người không có lợi thì không đến như Đỗ Yên Nhiên rất phổ biến ở Tu Chân Giới, cho nên bọn họ sẽ không mất công mất sức vượt ngàn dặm xa xôi tới những nơi như thế này.

Giản Đan nhìn Đỗ Yên Nhiên xông thẳng về hướng cô đang đứng, sờ sờ cằm, mỉm cười giảo hoạt, thân ảnh của cô lóe một phát tiến vào Không Gian.

Lúc xuất hiện đã thay đổi khác hoàn toàn, người mặc một bộ áo bào trắng, khoác sa y màu xanh nhạt, trên eo thắt một chiếc đai lưng bằng bạch ngọc, đầu đội Ngọc Quan bằng bạch ngọc cùng khoản, toàn thân đều là Thượng Phẩm Linh Bảo, đủ cho Nguyên Anh Tu Sĩ sử dụng.

Giản Đan đặc biệt chuẩn bị những thứ này để hù người khác, lần này cô muốn giả trang mình là một cao nhân.

Lúc thần thức của Đỗ Yên Nhiên tham nhập Giản Đan không hề lưu tình đem thần thức của cô vặn thành một sợi dây thừng, dùng nó như một cây Roi quất mạnh hết sức vào thần thức của cô ta.

Đồng thời cô cũng hừ lạnh một tiếng, tình huống đột nhiên nên Đỗ Yên Nhiên không hề phòng bị, thần thức của cô ta ngay lập tức bị đánh trúng một phát.

Cô ta chỉ kịp nhìn thấy đối diện là một nam Tu Sĩ, trang phục toàn thân đều là Linh Bảo, trước mắt cô ta chỉ mới Luyện Khí Trung Kỳ trong mắt người ta mình chỉ như con Kiến, ấy vậy mà mình còn tùy tiện dùng thần thức xem xét, bị đánh là tất nhiên.

Thần thức của Đỗ Yên Nhiên bị công kích, đầu đau muốn nứt, quỳ phịch xuống đất, vội vàng xin tha:

“Tiền Bối thứ tội, Vãn Bối đã mạo phạm, thỉnh ngài đại nhân có đại lượng bỏ qua cho Vãn Bối.”

Đỗ Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi xin tha, trước mắt cô ta còn chưa phải Đại Tu Sĩ có thể hô Mưa gọi Gió mà chỉ là một Tiểu Tu Sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ, vừa mới bước chân lên đại đạo, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Không phục à.”

Đỗ Yên Nhiên quỳ rạp trên mặt đất, không giãy giụa, miệng chỉ biết nói:

“Tiền Bối tha mạng!”

“Hóa ra nhà ngươi chính là con Chuột kia đấy phỏng! Sư Phụ bốc quẻ ra nhà ngươi sẽ đánh cắp đồ trong Hoa Viên nhà ta, ta tò mò tới đây xem thử thôi mà không ngờ lại thấy nhà ngươi, chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ Tán Tu quèn mà nhà ngươi cũng dám vào đây á, không biết nhà ngươi dựa vào cái gì vậy?”

Lúc này lòng Đỗ Yên Nhiên đã kinh ngạc đến mức khó có thể hình dung bởi vì lượng tin tức quá lớn.

Đầu tiên, người Tu Sĩ này mạnh hơn mình rất nhiều, mà ông ta còn có Sư Phụ, có Sư Môn, thậm chí cả tòa Thần Nông Giá này chỉ là một cái Hậu Hoa Viên của người ta.

Mộc Hỏa trân quý vô cùng mà cũng chỉ bố trí một tầng Mê Tung Trận đơn giản ở bên ngoài để phòng ngừa người thường bước vào.

Ông ta còn chỉ ra bản thân mình là một Tán Tu, vậy ý nghĩa ông ta có Môn có Phái, chuyện này khiến Đỗ Yên Nhiên khá là dày vò, hóa ta thời đại mạt pháp này còn có Tu Sĩ, bản thân cô ta không phải là độc nhất vô nhị, vì sao kiếp trước cô ta lại không gặp nhỉ?

Nổi lòng của Đỗ Yên Nhiên bắt đầu hỗn độn khiến việc vận hành Linh khí bắt đầu hơi hỗn loạn.

Giản Đan nhếch môi cười, cô muốn hiệu quả như thế này đây, bàn tay cô dán lên thân cây, điều động Mộc linh lực, dây Đằng quấn quanh cây Đa như sống lại, chúng nó lôi theo từng đốm ánh sáng xanh quất về phía Đỗ Yên Nhiên.

Trông thì như một Roi nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Đỗ Yên Nhiên lại không có cách nào tránh được, toàn thân cô ta như đã bị quật một trận, Đỗ Yên Nhiên bị ném từ khu trung tâm ra ngoài.

Đồng thời một sợi Lục Hỏa từ đầu ngón tay cô xông thẳng tới nhập vào trong cơ thể Đỗ Yên Nhiên, liên tiếp phá hoại cơ thể Đỗ Yên Nhiên khiến cô ta đau đến mức phải quay cuồng trong bụi cỏ, toàn thân giống như bị đốt cháy, làn da đỏ bừng bừng như đã được nấu chín.

Cùng lúc đó sợi lam quang nhỏ như sợi tóc vốn đang ẩn núp trong kinh mạch của Đỗ Yên Nhiên nhân cơ hội này tiến vào thức hải của cô ta, lúc thức hải của cô ta chấn động thì nhích vào gần phía bên trong từng chút một, sau đó từ từ nhạt dần đi như đã hòa hợp làm một với thức hải.