Giản Đan bước tới cạnh một viên thụ linh thuộc họ Thường Xanh hơn ngàn năm tuổi, cây cối sinh cơ dạt dào, toàn thân tiết linh khí, các đốm sáng màu xanh lục nhè nhẹ tiến vào thân cây, rồi lại có đốm sáng từ trong thân cây tràn ra ngoài, vòng đi vòng lại, một hô một hấp, phảng phất như nó đang tu luyện vậy.
Giản Đan vươn bàn tay chạm vào thân cây, cô cảm thấy mạch đập của cây Thường Xanh từ từ hòa hợp với dao động của linh lực khi cô vận chuyển, Mộc linh căn trong cơ thể đột nhiên sinh động hẳn lên, bắt đầu thông qua Giản Đan để hấp thu Mộc linh khí từ bên ngoài.
Giản Đan không hề do dự, vận dụng Khinh Thân Thuật nhảy lên một nhành cây rồi nằm thẳng lên nhánh cây thô to như thùng nước.
Sau đó nhắm mắt lại cảm thụ loại nhịp đập này để có thể bảo trì đúng quy luật với nó, rồi bắt đầu một hô một hấp, phun ra nuốt vào linh khí, Mộc linh khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển, từng vòng từng vòng du tẩu hoàn thành Đại Chu Thiên, chậm rãi chữa trị một ít vết rạn trên kinh mạch do lần trước khi đột phá Trúc Cơ cô đã vượt tam cấp hình thành, Giản Đan tinh tế cảm thụ, Mộc chủ sinh cơ nên ngoài việc chữa trị vết rạn thì còn đồng thời tẩm bổ kinh mạch.
Màu xanh lục của Mộc linh khí du tẩu trên tám mươi mốt điều chủ mạch của Giản Đan suốt cả đêm, kinh mạch có thể chữa trị đồng thời thực lực Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh càng thêm đầm chắc, không thể không khiến người ta cảm thán, vận khí cũng là một loại thực lực.
Giản Đan bài trừ tạp niệm, đắm chìm trong việc tu luyện tẩm bổ kinh mạch toàn thân.
Lúc này cách Giản Đan đường kính không tới một Km có một nhóm người đang ngồi vây quanh nhau xem xét Bản Đồ.
Nhóm người này mặc đồ phòng hộ, mang theo thiết bị cần thiết để sinh tồn ở dã ngoại, giống như bọn họ đang tranh chấp về vấn đề gì đó, một người đàn ông mặc đồ phòng hộ màu xanh lá cây chỉ vào một chỗ trên Bản Đồ nói:
“Đây là nơi Bản Đồ đánh dấu, có vẻ cách chúng ta không xa lắm, đi về hướng này mới đúng.”
“Nhưng ngày hôm qua anh cũng nói thế mà, có phải chúng ta đã lạc đường rồi không, anh đừng có mà dẫn bọn tôi rớt mương, đây là Thần Nông Giá, không ai biết trong này có những gì đâu.”
Một người phụ nữ mặc bộ đồ phòng hộ màu cam không đồng ý việc tiếp tục di chuyển vào trong, ba người còn lại trong đội không tỏ thái độ, hiển nhiên ý kiến của mọi người không thể thống nhất được.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ! Chờ khi trời sáng có thể nhìn rõ sao Bắc Đẩu để phân biệt phương hướng chắc sẽ không sai nữa đâu, như vậy đi, thể lực của tôi tương đối tốt, tôi lại đi thêm một Km nữa xem tình hình cụ thể ra sao, mọi người ở đây chờ tôi một tiếng, nếu tôi không quay lại đây thì mọi người hãy đuổi theo hướng tôi đi, tôi sẽ để lại đánh dấu trên đường đi.”
Người đàn ông nói chuyện đầu tiên quyết định dứt khoát, nắm chặt ba lô trên người, lấy lại Bản Đồ trên tay một người đàn ông khác sau đó phân rõ phương hướng rồi tiến về phía Giản Đan đang ở.
Giản Đan vẫn cứ duy trì tuần suất một hô một hấp, phun nạp linh khí, bảo đảm vòng tuần hoàn của bản thân, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Ngũ Hành tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.
Giản Đan có cảm giác đây là cơ hội để bản thân đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, tuy hoàn cảnh ở đây không thích hợp để đột phá nhưng lúc này tên đã trên dây không được phép thất bại.
Ngũ Hành linh khí ngưng kết thành một sợi dây thừng đánh sâu vào hàng rào Trúc Cơ Trung Kỳ, một lần…hai lần…ba lần, cứ lần lượt đánh sâu vào khiến hàng rào càng ngày càng buông lỏng, Giản Đan một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái tụ tập toàn bộ linh khí trong cơ thể đánh sâu về phía hàng rào đã có dấu hiệu buông lỏng kia, “Phực ~” cuối cùng hàng rào của Trúc Cơ Trung Kỳ cũng bị phá tan.
Linh lực xung quanh chen chúc nhau hướng về phía Giản Đan đang nằm trên nhánh cây, từ da thịt thấm vào kinh mạch sau đó theo Hỗn Độn linh lực du tẩu toàn thân kinh mạch cuối cùng quay trở về Đan Điền.
Đan Điền đã tụ được hai phần ba linh dịch nhưng Giản Đan vẫn chưa chịu ngừng, tiếp tục hấp thu linh khí tiến hành áp súc, hy vọng có thể đạt đến cực hạn.
Linh lực xung quanh vẫn luôn trong tình trạng kích động, quanh quẩn bên người Giản Đan, lấy cô làm trung tâm chậm rãi tán dật ra xung quanh khiến cây cối quanh cô xào xạc lá, đến gió cũng trở nên trong lành thoải mái hơn.
Người đàn ông đang chậm rãi hướng về phía này dường như đã cảm giác được dị động của cây rừng nên anh ta càng thêm cẩn thận bước từng bước nhỏ, song vẫn kiên định bước về phía Giản Đan.
Lúc này Giản Đan như em bé mới sinh, quanh thân không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào, cô chỉ từ từ hấp thu Mộc linh khí ở xung quanh vào cơ thể để mài giũa hết lần này đến lần khác.
Từ lúc hàng rào của Trúc Cơ Trung Kỳ bị đánh tan thì “Băng Cơ Ngọc Cốt Ma Thể Quyết” của Giản Đan cũng đột phá tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai giai đoạn luyện màng, tầng này chú trọng mài giũa lớp màng dưới da để nó biến thành lớp màng bảo vệ bên ngoài, có thể đề cao năng lực phòng hộ toàn thân, tiến hành rèn để cơ thể biến thành một kiện Pháp Khí nâng cao năng lực phòng ngự.
Trịnh Đạt tổ chức lần thám hiểm này có mục đích riêng của anh ta, đây là Tàng Bảo Đồ do tổ tiên nhà anh ta phải hao hết cả gia tài mới giành được.
Nhưng do chữ viết trên đó quá cổ xưa nên phải trải qua nhiều thế hệ nghiên cứu dịch lại, cuối cùng cũng xác định được địa điểm Tàng Bảo cuối cùng nằm sâu trong núi ở Thần Nông Giá, cho nên lần này anh ta mới làm tiên phong cho gia tộc tới đây để dò đường trước.
Mấy người đi chung với anh ta đến đây đều là những người đam mê thám hiểm anh ta hẹn được trên mạng, thông qua mấy ngày đi chung với nhau Trịnh Đạt đã phát hiện ra những người này đều chỉ biết nói suông chứ không hề có chút kinh nghiệm thực tế nào, hiện tại còn liên lụy anh ta nữa chứ.
Cho nên anh ta mới nhân cơ hội tách khỏi bọn họ, tự mình tới trước một đoạn để tra xét thử.
Trịnh Đạt đi theo hướng gió đến dưới tàng cây nơi Giản Đan đang nằm, anh ta đi vòng quanh cây cổ thụ mấy vòng vẫn không phát hiện cái gì nhưng bản thân anh ta lại có cảm giác chỗ này có gì đó không đúng, dường như có linh cảm, anh ta ngẩng đầu lên nhìn lên trên ngọn cây.