Dạo gần đây không khí ở Biệt Thự nhà họ Triệu rất áp lực, đến Quản Gia Triệu cũng không dám thở mạnh, ông ta đã chuyển cháu trai mình ra ngoài từ sớm chứ sợ đυ.ng trúng họng súng đang chờ nổ của nhà ông chủ.
Giúp việc trong nhà ai nấy cũng đều im lặng nhanh chóng đóng gói hành lý, trước cửa đỗ một chiếc xe của Công Ty Dịch Vụ Chuyển Nhà.
Ba người con của Triệu Mục Phong hiện không có ai ở Biệt Thự, Đại Tiểu Thư chân chính là Giản Đan đã hoàn toàn tách khỏi nhà họ Triệu, sau khi chuyển nhượng lại số cổ phần trong tay thì cô ra đi không chút lưu luyến.
Đại thiếu gia Triệu Tử Hàn còn đang ở Bệnh Viện, động mạch cổ bị rách khiến cậu ta mất máu quá nhiều thiếu chút nữa cấp cứu không kịp, người hiện còn đang nằm theo dõi trong phòng ICU, số tiền thuốc men khổng lồ thời gian tới không biết có tin tức gì chưa nữa.
Triệu Tử Du mới thê thảm, cô ta đã bị đưa thẳng vào Bệnh Viện Tâm Thần.
Dạo này cứ vài ngày là Tiền Di lại tới đây náo loạn một lần, không nói Triệu Mục Phong không có lương tâm thì cũng mắng người nhà họ Triệu ác độc, suốt ngày chỉ biết đấu tranh nội bộ khiến một người phụ nữ như bà ta phải ra gánh tội thay cho bọn họ.
Anh trai của Triệu Mục Phong là Triệu Mục Lôi đã tới đây một lần, không biết hai người ở trong Thư Phòng nói chuyện gì, ban đầu còn có tiếng tranh chấp truyền ra sau đó mới khôi phục im lặng, lúc Triệu Mục Lôi ra về mặt mày đen thui, còn Triệu Mục Phong thì lại đập bể bộ tách trà bằng sứ trắng ông ta thích nhất ở Thư Phòng.
Triệu Mục Phong ngồi sau án thư, sắc mặt khó coi chưa từng có, ông ta không rõ vì sao mọi chuyện lại thoát ly sự khống chế của ông ta từ lúc nào không hay, tất cả mọi chuyện cứ như con Ngựa hoang thoát cương làm thế nào cũng không thể kéo về chỗ cũ, ông ta cứ có cảm giác mọi chuyện không phải như thế này, ấy vậy mà cố tình mọi chuyện lại thành như bây giờ khiến ông ta trở tay không kịp.
Số cổ phần của Tôn Khánh Quốc nhiều hơn ông ta 1% nên có quyền đưa ra đề nghị đổi Chủ Tịch, thế mà lại được thông qua. Sau khi ông ta nhường lại chức Chủ Tịch, không thể làm người cầm lái Công Ty được nữa thì các tộc nhân của Triệu gia đối với ông ta oán than dậy đất.
Số đồ cổ trước đây ông ta hối lộ ra ngoài bị đồn là đồ dỏm, những kẻ từng nhận hối lộ từ ông ta ai cũng lạnh lùng đứng nhìn, thậm chí có kẻ còn ra tay ngáng chân khiến ông ta ngã ra khỏi cao tầng của Hội Đồng Quản Trị.
Nội bộ gia đình ông ta cũng rối tinh rối mù, con trai trọng thương, ‘con gái’ thì bị ông ta ném vào Bệnh Viện Tâm Thần, vợ thì đội lên đầu ông ta một cánh đồng cỏ xanh rì.
Con gái ruột thì bỏ ông ta mà đi, câu nói lúc đi của cô đến nay vẫn khiến lòng ông ta run sợ, như Sấm ở bên tai.
Giản Đan mặc áo sơ mi trắng quần Jean, đứng ngược sáng, cười nhẹ nhàng:
“Ba, con phải đi đây. Mẹ bảo con chuyển lời tới ngài…Đồ vật của Giản gia con gái của tôi sẽ đến lấy lại, có những thứ nhà họ Triệu các người vô phúc sử dụng.”
Triệu Mục Phong vô cùng chật vật nhìn đứa con gái đang đứng trước mặt, phảng phất như cô đang trùng khớp với người phụ nữ đã quyết tuyệt rời đi nhiều năm trước, nói những lời không khác nhau gì mấy: “Đồ vật của Giản gia con gái của tôi sẽ đến lấy lại, có những thứ nhà họ Triệu các người vô phúc sử dụng.”
Giống như ma âm nhét vào tai, hồi lâu không tiêu tan.
Chỉ hoảng hốt trong chớp mắt mà Giản Đan đã rời khỏi Thư Phòng, chờ đến lúc ông ta bảo Quản Gia đi tìm mới biết tin cô con gái này đã lên Máy Bay rời Thủ Đô.
Dường như tất cả mọi chuyện bắt đầu thoát khỏi quỹ đạo vốn có từ lúc đứa con gái này quay về nhà, trông thì nó chưa có làm gì nhưng có vẻ chỗ nào cũng có bóng dáng của nó, Triệu Mục Phong càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, ông ta không biết nên kể với ai nên chỉ có thể tự mình nuốt nước đắng.
Tất cả ồn ào hỗn loạn ở Thủ Đô hiện giờ đã không còn quan hệ gì với Giản Đan.
Cô đã làm tất cả những thứ bản thân có thể làm, thu hồi mọi thứ vốn thuộc về Giản gia, tất cả những vật phẩm có khắc tộc huy nhà họ Giản đều thu hồi lại hết, có đồ vật do cô ra tay tráo đổi, có đồ vật cô trực tiếp thu hồi từ chỗ cất giữ riêng của Triệu Mục Phong, phỏng chừng hiện tại ông ta đang sứt đầu mẻ trán nên chưa chú ý tới những thứ này.
Giờ này đúng ra Giản Đan đang đổi chuyến bay đến Pháp thì lại đứng trước cổng công viên Thần Nông Giá, xếp hàng chuẩn bị bước vào.
Trên thực tế người ngồi Máy Bay đi Pháp là Chu Binh, anh cầm theo chiếc Hộp trang sức Bạch Ngọc Lan đã được Giản Đan dùng pháp thuật ngăn cách, theo sắp xếp của Giản Đan tới Pháp sau đó đến nhà đấu giá lớn nhất ở đây bán đấu giá bộ trang sức này.
Lúc đó Chu Binh cũng rất hoang mang, anh không biết vì sao Giản Đan lại quyết định bán đấu giá món đồ quan trọng như vậy, nhưng Giản Đan chỉ cười chứ không trả lời, cô nói đây là việc cuối cùng cô nhờ anh, xuất phát từ chức nghiệp nên Chu Binh không dò hỏi tới cùng, bước lên Máy Bay hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
Giản Đan theo sau đoàn khách tham quan nối đuôi nhau bước vào khu rừng rậm ở Thần Nông Giá, nơi này chỉ có thể coi như khu vực bên ngoài của bên ngoài, còn khu phía trong bị liệt vào khu vực nguy hiểm không cho du khách bước vào!
Du khách ngừng bước trước biển cảnh báo còn Giản Đan thì không có gì phải do dự, tranh thủ lúc không có ai chú ý cô liền lẻn vào khu vực nguy hiểm.
Từ lúc bước vào khu rừng này Giản Đan rõ ràng có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển nhanh hơn gấp đôi so với ngày thường, hơn nữa chúng nó vận chuyển càng lúc càng nhanh khi cô càng đi sâu vào bên trong, có vẻ như linh khí trong rừng sâu nồng đậm hơn phía ngoài rất nhiều.
Giản Đan bước theo bảng chỉ dẫn, rẻ trái rẻ phải bảy tám lần tiến vào sâu bên trong Thần Nông Giá, lúc Mặt Trời xuống núi cô đã tiến vào khu vực ở hai phần ba của rừng rậm, cách rất gần mảnh đất trung tâm, từ lúc cô bước vào đây liền không còn thu liễm khí thế hay tu vi của bản thân, chung quanh tuy có động vật thường xuyên ló đầu ra nhìn nhưng không có con nào dám xuất hiện ngăn cản khiến Giản Đan càng thêm khẳng định sự thật rằng Tinh Cầu này đang ở thời đại mạt pháp.