Giản Đan cười mỉa, bộ trang sức Bạch Ngọc Lan trong tay cô hiện giờ khác hoàn toàn với bộ cô để lại cho cô ta trước kia, chẳng qua chúng nó đã được Đỗ Yên Nhiên dùng linh khí uẩn dưỡng một thời gian nên trông oánh nhuận long lanh khiến người bình thường không nhận ra được sự khác biệt thôi.
Đỗ Yên Nhiên nhìn chằm chằm biểu hiện của Giản Đan, Giản Đan làm lơ cô ta, chỉ tập trung chú ý tới bộ trang sức Bạch Ngọc Lan, ngón tay mơn trớn chúng nó như đang hoài niệm rồi dứt khoát lấy đôi hoa tai hoa Bạch Ngọc Lan ra đeo lên vành tai của Đỗ Yên Nhiên.
Ánh mắt Đỗ Yên Nhiên toát ra ý cười sau đó vờ như ngạc nhiên nói:
“Cậu làm gì thế? Tôi chỉ bảo quản giúp cậu thôi chứ không có muốn lấy di vật của Mẹ cậu đâu, lúc ấy làm thế vì sợ cậu không về, ở bên kia bị ăn hϊếp thôi.”
“Tôi biết mà, Yên Nhiên chúng ta là bạn bè lâu năm, cậu không nói thì tôi cũng biết ý cậu là gì, lúc ấy cậu cũng muốn để lại đường lui cho tôi, vì vậy bộ trang sức có ý nghĩa kỷ niệm này cũng nên chia sẻ cùng cậu mới đúng.”
“Đôi bông tai này rất hợp với cậu, tôi tính tặng cậu từ lâu rồi, coi như món quà sinh nhật muộn cho cậu ha. Những món khác tôi lấy lại để làm kỷ niệm, cậu đừng từ chối, tình hữu nghị của chúng ta kém hơn một món đồ trang sức hả?”
“Được rồi được rồi. Tôi nói không lại cậu, theo ý cậu đó.”
Nói xong thân mật khoát tay Giản Đan, lúc này cô ta mới có cảm giác như trút được gánh nặng.
Kiếp trước đôi khuyên tai này cũng rơi vào tay cô ta, hiện tại tuy có chút khúc chiết nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn phát triển theo quỹ đạo như cũ.
Tuy có biến động nhưng Đỗ Yên Nhiên hiểu rằng có đôi khi muốn có cái này thì phải mất cái kia, một quyết định thay đổi sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ sự kiện, chỉ cần phương hướng đại khái không thay đổi thì cô ta vẫn chiếm được tiên cơ như cũ.
Lúc sau hai người nị oai một hồi lâu, trò chuyện thân mật tình hình gần đây của nhau, lại ăn bữa cơm chiều náo nhiệt, ngủ lại nhà Đỗ Yên Nhiên một đêm, ngày hôm sau Giản Đan đi gặp mặt bạn học với hàng xóm cũ, coi như mục đích lần này cô về đây đã hoàn thành.
Hai hôm nay Đỗ Yên Nhiên nhiệt tình chạy ngược chạy xuôi chung với Giản Đan, sau khi về đến Khách Sạn Giản Đan mới cạn lời nhìn chiếc Hộp trang sức trong tay, bởi vì từ trong ra ngoài chiếc Hộp trang sức này đã bị ngâm đẫm một loại chất lỏng.
Loại này chất lỏng này không màu không mùi nhưng có thể truy tung tu sĩ, cho dù người này có thay hình đổi dạng, có trốn tránh đến đâu thì chỉ cần có công cụ chuyên môn để phân biệt trong tay là có thể truy tung được.
Chất lỏng này được chế từ một loại thảo dược đặc biệt ở Tu Chân Giới, tên nó là Vi Ảnh Tung Thảo, có nghĩa là chỉ cần có tung tích thì nhất định có thể tìm được, thông thường nó sẽ giấu mình trong những bụi cỏ xanh mượt, rất khó bị phát hiện.
Nhưng Vi Ảnh Tung Thảo khác với cỏ xanh bình thường ở chỗ trung tâm chiếc lá của nó sẽ có một sợi gân lá màu trắng cực kỳ nhỏ, không quan sát cẩn thận sẽ không nhận ra, xem ra Đỗ Yên Nhiên không hề yên tâm về cô nên mới vắt hết sức để nắm giữ hành tung của Giản Đan.
Mấy ngày trước cô đã hết sức cẩn thận, chỉ lấy đồ trang sức bên trong ra chứ không chạm tay trực tiếp vào thành Hộp, chiếc Hộp trang sức này do Đỗ Yên Nhiên bỏ vào Ba Lô khi giúp cô thu thập hành lý.
Bàn tay của Giản Đan niết pháp quyết, dùng Hỗn Độn linh căn hình thành một tấm màn linh khí bao quanh bàn tay, bảo vệ đôi tay của cô, không để bàn tay tiếp xúc trực tiếp với chiếc Hộp trang sức.
Nhìn hai món trang sức Bạch Ngọc Lan còn lại trong Hộp, cô lắc đầu cười khẽ, xem ra Đỗ Yên Nhiên vẫn hết sức cẩn thận.
Hai món trang sức này trông thì có vẻ ngăn nắp lượng lệ chứ thật ra bên trong chúng đều ẩn chứa phù văn, chỉ cần cô đeo chúng nó lâu dài thì sẽ bị linh khí mà Đỗ Yên Nhiên lưu lại trên đó dung hợp, dần dà cô ta có thể mượn khí vận của cô, thậm chí dùng cô để chắn tai chắn khó cho cô ta.
Giản Đan nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền Bạch Ngọc Lan, cẩn thận đoan trang xem xét, phù văn trên mặc dây chuyền này rất phức tạp, vòng vòng nối liền, nhìn không giống như thực lực hiện giờ của Đỗ Yên Nhiên có thể khắc ra, giống như là đánh phù trận vào bên trong ngọc thạch mới đúng.
Đang lúc Giản Đan chuẩn bị thâm nhập tìm tòi nghiên cứu thì đột nhiên có một hắc ảnh thoáng hiện bắn nhanh về phía mặt của Giản Đan.
Giản Đan hơi nghiêng đầu, người bên ngoài sẽ thấy hắc ảnh chợt lóe rồi biến mất nhưng trong mắt cô thì lại như một pha quay chậm, một con Rắn toàn thân ngăm đen mở cái miệng rộng hết cỡ, lộ hai cái răng nọc ra, phun lưỡi rắn táp về phía mặt Giản Đan.
Giản Đan với tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh đối phó với một con phàm xà không có bất kỳ khó khăn nào.
Ngón cái với ngón trỏ của cô búng nhẹ, một đốm sáng màu xám tràn ra từ hai đầu ngón tay bắn về phía thất tấc của con Rắn, sau đó một tay nhéo cổ Rắn, sau khi Hắc Xà bị công kích nháy mắt toàn thân nó xụi lơ, bị Giản Đan tùy ý niết trong tay nhưng vẫn không chịu ngừng thè lưỡi.
Giản Đan cẩn thận quan sát toàn thân con Rắn này, cô nhận ra đây là một con Rắn Hổ Mang Chúa, nó hơi biến dị, vảy màu da phía dưới bụng đã biến thành màu đen, từ từ hòa hợp làm một với màu đen trên lưng, chiếc đầu Rắn bẹp hơn so với những con Rắn Hổ Mang Chúa bình thường khác, dài khoảng một mét rưỡi.
“A? Hóa ra là mày chuyển động xung quanh tao mấy hôm nay đấy hả, mày từ đâu tới đây vậy?”
Vương Xà vẫn chưa từ bỏ ý định vặn vẹo đầu Rắn nhưng mãi vẫn không làm nên chuyện gì, đôi mắt tròn như đậu đen của nó như đã nhân tính hóa toát vẻ giận dữ cùng bất đắc dĩ, sau đó mới từ bỏ chống cự, chiếc đuôi Rắn hoàn toàn gục xuống dưới, bắt đầu giả chết.
Giản Đan buồn cười lắc lắc người nó, sau đó cười hì hì ném nó xuống đất, sau khi Vương Xà chạm đất nó vội vàng nhanh chóng bò ra ngoài từ khe hở chỗ Cửa Sổ.