“Mày!” Lúc bấy giờ dường như Tiền Di đã tìm được chỗ để xì hơi, bà ta hóa thân thành một con Sư Tử cuồng nộ xông về phía Giản Đan,
“Có phải mày không hả? Nhất định là mày…là mày đã phá hoại chiếc xe của con bé có phải không? Sao mày có thể ác độc như vậy hả?”
Tiếng chửi rủa, nguyền rủa liên tiếp tuôn ra từ miệng của Tiền Di, người cũng đã tới trước mặt Giản Đan, bà ta duỗi tay định chộp lên mặt Giản Đan, đôi tay được bảo dưỡng hàng ngày xứng với sơn móng tay màu đỏ giờ lại như bàn tay của lệ quỷ, hận không thể cào nát mặt Giản Đan.
Tiền Di bị Chu Binh nhẹ nhàng hất tay một cái đã lảo đảo ngã lại lên Sô Pha, tóc tai do kịch liệt xung đột đã có vài cọng rũ rượi, sau đó bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vặn vẹo biến hình dữ tợn, hai tròng mắt hận trừng Giản Đan.
“Dì à, cháu chỉ là một cô gái bé nhỏ không có đủ bản lĩnh để làm mấy chuyện đó đâu, cháu lấy người Mẹ đã qua đời của mình để thề, tuyệt đối không phải do cháu làm.” Giản Đan thong thả ung dung nói.
Tiền Di sửng sốt sau đó hỏi tiếp:
“Vậy mày tới đây làm gì? Chế giễu hả, mày không cần đắc ý, hiện giờ thân thể của Tử Hàn đang trong giai đoạn hồi phục, mày sẽ không chiếm được gì đâu.”
Giản Đan chậm rãi bước đến cạnh Giường của Tử Du, kéo chiếc ghế bành bên cạnh lại rồi ngồi xuống, nhìn Triệu Tử Du, thuận tay vén mấy sợi tóc rối bên mái ra cho cô ta.
Tóc của Triệu Tử Du do gần đây không được chăm sóc thành ra đã bắt đầu xơ xác, đồng nghĩa với việc sức khỏe của cô ta hiện đang rất kém, trông như bị suy dinh dưỡng, cả người co rúm lại nhưng vẫn nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào:
“Chị muốn gì?”
“Chị đến thăm bệnh nhân tiện trò chuyện với hai người thôi.”
Tiền Di khá hậm hực với việc Giản Đan tới đây, bà ta không biết cô muốn làm gì nên chỉ có thể thoáng khôi phục cảm xúc, điều chỉnh vẻ mặt lại biến thành Phu Nhân nhà giàu.
“Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ?”
Giản Đan thuận tay cầm một quả Táo trong giỏ trái cây trên bàn sau đó dùng con dao nhỏ bắt đầu gọt vỏ, giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn như đang bàn chuyện gia đình.
“Bắt đầu từ khúc chị bị Quản Gia Triệu xưng là Nhị tiểu thư đi, lúc đó chị liền biết duyên phận của mình với nhà họ Triệu ở kiếp này đã kết thúc, hơn nữa còn do nhà họ Triệu các người chủ động cắt đứt.”
“Em miệng thì kêu chị là chị nhưng mà sự thật thì em còn lớn hơn chị mấy tháng lận! Triệu Tử Hàn thậm chí còn lớn hơn chị hai tuổi, chuyện này chắc mọi người ai cũng biết rõ hết rồi ha.”
Mặt Tiền Di có vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh đã được che giấu, còn Triệu Tử Du thì lại khàn giọng đáp lại:
“Mẹ với Ba đã ở bên nhau trước, là nhà họ Giản của cô lấy thế đè người, ép Mẹ tôi để hai người họ phải chia tay, Mẹ cô mới là kẻ thứ ba!”
“A? Tiền Di, bà nói thế với các con của bà hả? Hahaha.”
Nghe giọng cười của Giản Đan đột nhiên da đầu Tiền Di tê dại, quả nhiên câu nói tiếp theo càng khiến bà ta kinh tủng:
“Vậy em có biết em với Triệu Tử Hàn không phải là anh em ruột không?”
“Mày…mày đừng có mà nói láo!”
Tiền Di cuồng nộ xông về phía giường bệnh kết quả lại tiếp tục bị Chu Binh đẩy ngã lên Sô Pha.
Triệu Tử Du thấy vẻ mặt cùng động tác của Mẹ cô ta còn gì không rõ nữa.
Tuy cô ta điêu ngoa tùy hứng nhưng không phải người ngây thơ ngu ngốc, là con gái nhà tài phiệt cái gì nên biết đều biết, cô biết nếu cô không phải là con gái ruột của Triệu Mục Phong thì sẽ có hậu quả như thế nào, hóa ra đây mới chính là lý do mà Ba cô không muốn tới thăm cô.
“Triệu Mục Phong muốn tranh giành vị trí gia chủ với anh trai của ông ta nên cần viện trợ từ bên ngoài, mà Mẹ của em chỉ là con gái của gia tộc nho nhỏ, không giúp được gì cho ông ta, khi Mẹ chị chiều theo ý nguyện của gia tộc tung cành Ôliu cho ông ta thì ông ta đã tiếp nhận ngay lập tức mà không có chút do dự nào, may mà Mẹ chị gả cho ông ta không phải vì tình yêu mà đó chỉ là một cuộc giao dịch thôi đó.”
Nói xong ngước lên liếc nhìn Tiền Di một cái rồi tiếp tục chuyên tâm gọt vỏ Táo,
“Triệu Mục Phong đã nói gì với bà? Ừ! Người ông ta yêu chỉ luôn có mình bà nhưng mà hiện tại ông ta vì Gia Tộc nên chỉ có thể hy sinh tình yêu của mình, bảo bà ngoan ngoãn chờ, ông ta nhất định sẽ để bà về lại đúng chỗ.”
“Ở phương diện này ít nhất thì Ba tôi nói được làm được chứ không phải là người nói mà không giữ lời, chỉ có cái là thời gian hơi lâu, lâu đến mức Triệu Tử Hàn đã sinh ra mà vị trí của bà vẫn không dao động, bà bắt đầu sợ hãi, lo lắng, một lần nữa lợi dụng con trai mình để tiếp cận Ba tôi, bồi dưỡng tình cảm, thậm chí khiến mình có thai lần thứ hai rồi xuất hiện trước mặt Mẹ tôi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bà để đạt được mục đích của mình.”
Tiền Di nghe đến đây liền ngồi thẳng người lên, nói:
“Đúng thì sao nào? Với cái cơ thể yếu nhớt của Mẹ mày thì đời này kiếp này cũng không sinh được con trai, tao ở bên cạnh ông ấy năm năm, vì ông ấy sinh con đẻ cái, cái gì cũng dâng hiến hết cho ông ấy, chẳng lẽ tao không nên lấy lại những thứ thuộc về mình à.”
“Nên như thế, nhưng mà chiến tranh giữa đàn bà với nhau trước giờ đều là cuộc chiến không khói súng. Bà với Triệu Mục Phong tính kế Mẹ tôi nhưng bản thân ông ta cũng không đạt được chỗ tốt gì.”
“Thật ra những hành động của Triệu Mục Phong, mối quan hệ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng của hai người, thậm chí việc Triệu Tử Hàn sinh ra Mẹ tôi đều biết hết, chỉ vì bà không yêu ông ta cho nên mới không thèm so đo thôi.”
“Vậy thì sao nào? Cuối cùng tao mới là Triệu Phu Nhân!”
“Vậy thì sao á? Vốn dĩ bà cũng coi như là kẻ chiến thắng nhưng sai là sai ở chỗ bà quá tham lam, muốn nắm hết mọi thứ trong tay mình nên mới lại có Triệu Tử Du, đáng tiếc nó không phải là con gái của Triệu Mục Phong mà là con gái của ông Bác yêu dấu của tôi Triệu Mục Lôi.”