“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, Tập Trọng Thu thu hồi ánh mắt, nói nhỏ nhẹ: “Mời vào!”
Khi nhìn thấy người bước vào là Ngô Khai thì có vẻ hơi kinh ngạc:
“Ngô thúc thúc, sao ngài lại tới đây? Mấy ngày này cháu sẽ không ra ngoài đâu, chú có thể nghỉ ngơi, không cần phải ở cạnh cháu.”
Ngô Khai đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Tập Trọng Thu nhưng vẫn đưa chiếc Hộp gỗ đàn khắc hoa trong tay cho cậu ta, nói:
“Đây là đồ cô gái ngày đó cháu gặp đưa tới, cô ấy nói đây là quà xin lỗi hôm ấy đã làm cháu hoảng sợ, bảo cháu hãy mang theo bên mình.”
Đôi tay vốn đã vươn ra nhận lấy chiếc Hộp của Tập tiểu công tử ngừng một chốc, tựa hồ có vẻ sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận chiếc Hộp gỗ.
“Đừng sợ, ông cháu đã xem qua rồi, không có vấn đề gì cả, cháu cứ mang theo bên người, sau này nếu có nhìn thấy cô gái đó thì cháu nên cách xa ra.”
Tập Trọng Thu đã mở chiếc Hộp ra, cầm tấm Ngọc Bài trong tay, nó hơi lạnh khi mới tiếp xúc sau đó mới ấm dần lên, ngọc chất tinh tế, đóa hoa Cúc Vạn Thọ phía trên nở một nửa, mặt trái Giản Đan còn thêm phòng ngự trận văn, tự nhiên là cậu ta nhìn không hiểu nhưng cũng biết đây bảo vật khó gặp.
Sau khi thưởng thức xong mới đeo trên cổ, ngay khi mang vào liền cảm thấy l*иg ngực không còn nặng nề như trước.
“Cảm ơn Ngô thúc thúc, phiền chú tự mang tới đây, cháu sẽ mau chóng khôi phục.”
“Đừng lo lắng, cháu cứ nghỉ ngơi đi, sau này chú lại cùng cháu ra ngoài.” Sau đó Ngô Khai rời khỏi Đại Viện của nhà họ Tập.
Giản Đan về tới căn phòng trọ, mở di động ra nhắn một tin cho Triệu Tử Hàn: Triệu Tử Du có Thận phù hợp với cậu nhưng nó không phải là con gái của Triệu Mục Phong.
Sau đó tắt máy tiến vào trạng thái tu luyện.
Khoảng thời gian một năm tiếp theo Giản Đan chỉ ru rú trong nhà, ở trong Không Gian chậm rãi luyện tập hết các hệ thuật pháp cho đến mức thuần thục viên mãn, Kim Tiễn thuật, Triền Nhiễu thuật, Thủy Cầu thuật, Hỏa Diễm Thuật, Hậu Thổ thuật, các hệ thuật pháp thay đổi qua lại tùy ý, có thể thuấn phát bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa để cô đọng thần thức cô đã luyện tập hết các loại pháp thuật ngụy trang của tất cả các hệ, thông qua việc luyện tập không ngừng, Giản Đan dùng các hệ pháp thuật để cô đọng ngụy trang vật thể càng thêm tinh tế, sinh động như thật, phảng phất như đồ thật, quen tay hay việc, nắm giữ quy luật.
Thần thức của Giản Đan đã trực tiếp đột phá đến Trúc Cơ viên mãn, phỏng chừng chỉ chờ cô Trúc Cơ thì thần thức liền có thể đạt tới Kim Đan kỳ, sẽ càng khiến cô có nhiều ưu thế hơn.
Ngày này Giản Đan mới vừa rời khỏi trạng thái tu luyện, như có cảm giác cô rời khỏi Không Gian, khoảnh khắc vừa bước ra ngoài thì chiếc điện thoại đặt trong phòng cũng đúng lúc vang lên:
“Mau nhận điện thoại nè~”
Giản Đan bấm nhận cuộc gọi: “Alo!”
“Giản Đan, chị, Tôn Khải Lâm đây.”
“Chào chị, Tôn tiểu thư, lâu rồi không có liên lạc với chị.”
“Haha, là chị không liên lạc được với em á! Gần đây có khỏe không?”
“Vẫn bình thường chị, em chuẩn bị ra ngoài đi dạo đây.”
“Haha, chỗ chị có tin tức mới nhất của nhà họ Triệu đây, em có muốn nghe không?”
“Chăm chú lắng nghe!”
“Em á, sao không có chút kinh hỉ gì hết vậy?”
Giản Đan cười lắc đầu, Đại tiểu thư nhà họ Tôn vẫn như ngày trước, có điều không phải ai cũng giống như mặt ngoài.
“Hừm hừm hừm” Tôn Khải Lâm hắng giọng sau đó mới bắt đầu có thứ tự nói ra tin tức mới nhất.
“Cô em gái Triệu Tử Du của em đi đua xe với bạn bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, may mắn được cứu chữa kịp thời nhưng vẫn để lại di chứng bị liệt nửa người, đời này phải nằm trên giường đến chết!”
“Cùng thời gian Triệu Tử Hàn nhận được quả Thận phù hợp, cuộc giải phẫu đổi Thận diễn ra vô cùng thành công, hiện tại đang ở giai đoạn khôi phục; Tôn gia của bọn chị hiện tại là một trong những đại cổ đông của Triệu thị, cân sức cân tài với Triệu Mục Phong, hiện tại Ba em đang điên cuồng tìm em khắp Thế Giới, muốn lấy lại 10% cổ phần còn lại trong tay em.”
“Tốt, em biết rồi.”
“Em sẽ về chứ?”
“Anh chị em của em xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy tự nhiên em phải về thăm chứ, Ba em chắc cũng nhớ em lắm đấy!”
“Chúc em may mắn!”
“Chị cũng thế!”
Giản Đan cúp máy, không hề ngạc nhiên với những tin tức do Tôn Khải Lâm cung cấp.
Lần này Giản Đan không hề đơn độc tới Bệnh Viện mà liên hệ Chu Binh làm bảo tiêu đi theo bảo vệ cô, lúc cô tới dãy phòng bệnh nhân đang an dưỡng ở Bệnh Viện Trung Tâm Thủ Đô là giữa trưa.
Có thể nằm ở đây an dưỡng người không phú thì quý cho nên việc kiểm tra người vào thăm vô cùng nghiêm khắc, hôm nay Giản Đan mặc toàn thân một màu đen, đi giày xăng đan bao trọn bàn chân cũng màu đen, càng hiện dáng người cao gầy.
Qua một năm luyện thể cô đã cao một mét bảy mươi, điều này khiến Giản Đan tương đối hài lòng, mái tóc búi một nửa bằng Pháp Khí Kim Hồ Điệp, toàn thân thoải mái sạch sẽ.
Nhờ tu vi tăng trưởng nên cả người cô càng thêm xuất trần, trên người tỏa ra phong phạm của quý nữ thế gia thời cổ đại, khiến ai nhìn thấy cũng không thể nào quên.
Chu Binh đã liên hệ trước với nhân viên an ninh của Bệnh Viện để đặt lịch thăm bệnh, sau khi Giản Đan đăng ký kiểm tra xong liền tới khu an dưỡng, đứng trước cửa phòng 1307, giơ tay lên gõ cửa, bên trong có giọng nói truyền ra:
“Vào đi, sao hôm nay đến trễ vậy.”
Câu nói kế tiếp bị bao phủ trong tiếng Chu Binh mở cửa, tiếng Giản Đan bước vào phòng.
Toàn bộ phòng bệnh là một căn phòng đôi vô cùng xa hoa, gian ngoài là phòng tiếp khách với phòng bếp, phía trong là phòng ngủ, có phòng vệ sinh riêng, đầy đủ tất cả các thiết bị chữa bệnh, tấm rèm cửa dày che chắn hết ánh sáng khiến cả phòng ngủ có vẻ âm u.
Nhưng Giản Đan vẫn nhìn rõ được Triệu Tử Du đang nằm trên giường, người trông không có chút tinh thần nào, gương mặt gầy xọp hẳn đi, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt xám trắng, nghe thấy tiếng vang thì chỉ chuyển động tròng mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt vốn đang có chút thần thái khi nhìn thấy người tới là Giản Đan thì nhanh chóng ảm đạm, cả người yên lặng.
Tiền Di đang ngồi trên mép Sô Pha khi nhìn thấy người tới là Giản Đan thì có vẻ kinh ngạc,
“Sao lại là mày?”
Bà ta tức giận trừng cả hai con mắt, ánh mắt âm ngoan nhìn trừng trừng Giản Đan, phỏng chừng nếu không có Chu Binh cao lớn cường tráng đang đứng phía sau thì bà ta đã xông tới chỗ cô rồi.
Giản Đan hữu hảo gật đầu chào hai người sau đó cười khẽ một tiếng:
“Thấy hai người sống không tốt tôi an tâm hẳn!”