Kết quả tất cả mọi người hoan hỉ, Triệu Tử Hàn khỏi hẳn, lại trở thành Đại công tử - người thừa kế của Triệu gia, Triệu Tử Du vẫn là tiểu áo bông được cha mẹ thiên vị như cũ.
Mà bản thân cô sau khi quyên thận lại bị lấy mất cổ phần thì bị người nhà vứt bỏ, có thể đoán khi ấy mới mười tám tuổi Giản Đan đã chịu cú sốc lớn như thế nào.
Bởi vậy cô mới dứt khoát rời Thủ Đô, từ bỏ cái gọi là Đại học danh giáo để quay trở về thành phố nơi cô lớn lên.
Do bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cùng với việc không được chăm sóc sau phẫu thuật nên cơ thể của Giản Đan ngày càng ốm yếu, thường xuyên bị bệnh, lúc này người nhà họ Triệu giống như chưa từng xuất hiện vậy, không có ai đến thăm hay liếc mắt nhìn cô một cái.
Cho đến khi cô tích tụ đến mức hộc máu, nhỏ lên sợi dây chuyền Bạch Ngọc Lan đang đeo mới mở ra con đường tu luyện của mình, sau đó cơ thể chậm rãi hồi phục, tiếp theo đó mới có việc chia sẻ bí mật tu tiên với Đỗ Yên Nhiên cùng hàng loạt sự việc sau này.
Kiếp này Giản Đan vẫn đem cái gọi là “Tiên duyên” tặng cho Đỗ Yên Nhiên là bởi vì đối phương cũng đã trọng sinh, mặc dù bản thân cô không dựa theo quỹ đạo của kiếp trước đưa đôi khuyên tai Bạch Ngọc Lan cho cô ta thì đối phương vẫn có thể bước lên con đường tu tiên như cũ, ngược lại sẽ bại lộ việc cô cũng sống lại trở về.
Mà Đỗ Yên Nhiên có vầng sáng của nữ chính hộ giá hộ tống, một khi cô ta biết được Giản Đan cũng trọng sinh thì tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách để đưa Giản Đan vào chỗ chết.
Trước khi Giản Đan có năng lực một kích gϊếŧ chết đối phương thì cô tình nguyện dựa theo quỹ đạo của kiếp trước để hành động, ít nhất cô ở trong tối còn đối phương ở ngoài sáng.
Người tu tiên kiêng kị nhất việc lưu lại máu hay lông tóc của mình, như vậy sẽ dễ dàng bị người có tâm lợi dụng, cho nên lúc Giản Đan làm kiểm tra đã dùng thủ thuật che mắt thay đổi máu, rất đơn giản để đạt thành mục đích của bản thân.
Người nhà họ Triệu cố tình tính kế cô thì hiển nhiên cô sẽ không để bản thân mình rơi vào thế bị động, tựa như lúc trước cô đã nói cô sẽ lấy lại hết những thứ thuộc về mình.
Đôi tay xòa ra, ba món trang sức ngọc khí nằm trong lòng bàn tay Giản Đan, cô đã đổi lại những món đồ giả cho bọn người Triệu Mục Phong từ sớm, kế tiếp sẽ có trò hay để xem.
Giản Đan chuyện chúng nó vào hộp trang sức trong Không Gian để bảo tồn, tiếp tục làm các động tác luyện thể, phối hợp với linh khí mài giũa thân thể.
Ngày hôm sau không có ai ăn sáng đúng giờ, một mình Giản Đan ăn sáng xong chờ Chu Binh lái xe tới, lúc Quản Gia Triệu muốn đi theo đã không còn kịp, chỉ có thể nhìn thấy đèn ở đuôi xe.
“Giản tiểu thư muốn đi đâu?”
“Em có hẹn với Tôn Khải Lâm, chúng ta đến cao ốc Tinh Thần.”
“Ok.”
“Chuyện tìm phòng sao rồi anh?”
“Đã tìm xong hết rồi, chìa khóa phòng để trong túi ngay lưng ghế phía trước mặt em, trong đó cũng có địa chỉ, anh đã xử lý xong cho em một chiếc di động khác, không có đăng ký định danh, phương tiện để em sử dụng.”
“Ừ, vất vả Chu ca, thẻ anh cứ cầm, tìm cách thu gom lại những món đồ cổ mấy năm nay Triệu Mục Phong lần lượt bán ra giúp em.”
“Ok, có yêu cầu suy xét đến giá cả không?”
“Không cần, em biết tiền trong thẻ tạm thời không đủ cho nên anh cứ thu gom từ từ, đừng để người khác phát hiện, sau này em sẽ chuyển tiếp tiền vào tài khoản cho anh. Mấy thứ này đều có đánh dấu của Giản gia nhà em, rất ẩn nấp, tới chừng đó em sẽ đưa cho anh hình ảnh cụ thể, anh cứ thu gom theo đó là được.”
“Hiểu rồi.”
Chiếc xe thuận lợi chạy đến cao ốc Tinh Thần, Giản Đan từ bãi đỗ xe dưới hầm vào thang máy lên tới tầng trên cùng, vừa bước ra đã có người phục vụ nghênh đón ở cửa, dẫn cô tới Minh Châu Các.
Tôn Khải Lâm vẫn phong tình vũ mị như cũ, mặc một chiếc váy màu đỏ rực ôm trọn bờ mông, mái tóc cuộn sóng nghiêng một bên vai, đi giày cao gót cao bảy tấc, khí thế đứng ở cửa nghênh đón Giản Đan.
“Giản Đan đến rồi hả, dọc đường đi có thuận lợi không?”
Giản Đan lại trái ngược hẳn, hôm nay cô ăn mặc khá tươi mát thoải mái, một chiếc váy dài không tay bằng cotton màu trắng cùng đôi giày xăng đan kiểu La Mã, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa bằng dải lụa màu xanh nhạt, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng vào trong phòng, gật đầu chào Tôn Khải Lâm: “Rất thuận lợi.”
Sau khi hai bên ngồi xuống, phục vụ bê đồ uống vào, Tôn Khải Lâm ý bảo cô uống thử,
“Trà sữa của thương hiệu này cũng okie lắm, ngẫu nhiên chị cũng sẽ tới đây, mấy cô nương trẻ đều thích.”
“Cảm ơn, chị hẹn em ra đây khẳng định không phải để uống trà sữa, có gì mời chị cứ nói.”
“Con bé này gấp gáp ghê, vì số cổ phần trên tay em á.”
“Em cũng đã nói di nguyện của Mẹ em là trả lại số cổ phần này cho Triệu thị rồi mà.”
“Đương nhiên, Ba chị cũng có đảm nhiệm chức vụ ở Triệu thị, còn là cổ đông lớn thứ hai, tuy chúng ta không họ Triệu nhưng mà em họ Giản mà đúng không.”
“Chị biết nói chuyện thật đấy. Chị nói chị có tình báo năm xưa của Mẹ em, chị nói em nghe thử có khi nghe xong em sẽ thay đổi ý kiến.”
“Biết em quan tâm Mẹ em mà, chị đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Nói xong cầm một túi văn kiện đưa cho Giản Đan,
“Em cứ vừa xem vừa nghe chị nói nhé.”
“Được.”
Giản Đan không làm ra vẻ, mở túi văn kiện ra, móc đồ vật bên trong ra ngoài, đồ vật hỗn loạn đủ loại, có ảnh chụp, có giấy tờ, có báo cáo kiểm tra, còn có đĩa CD, xem ra nhà họ Tôn đã tiêu phí khá nhiều công sức để thu thập những thứ này.
“Năm đó gia tộc của Mẹ em hành xử tương đối khác người ở Thủ Đô, không có nhiều tiền, cũng không có người trong nhà nắm giữ vị trí cao, nhưng Giản gia vẫn tồn tại sừng sững ở đây, còn nguyên nhân thì chị đã từng nghe Ba chị nói sơ sơ, hình như nhà họ Giản có tổ tiên là cao nhân, cho nên người của Giản gia thường hay trường thọ, em cũng biết rồi đấy, khi người ta có tiền cùng quyền thế thì sẽ càng yêu quý mạng sống của mình hơn.”
“Cho nên ngay lúc đó có rất nhiều đại gia tộc ở Thủ Đô muốn liên hôn với nhà họ Giản, nhưng mà kỳ quái chính là nhà họ Giản luôn nhất mạch đơn truyền, đến thời của Mẹ em cũng chỉ có một mình bà ấy, hơn nữa do sinh non nên sức khỏe của Mẹ em vẫn luôn rất kém, Bác Sĩ nói rằng bà sẽ không sống quá mười sáu tuổi, nhưng Mẹ em lại sống đến hai mươi tuổi, gả cho Triệu Mục Phong.”