Lúc Giản Đan bước ra khỏi phòng kiểm tra đã sắp giữa trưa, Triệu Mục Phong và Tiền Di theo cô đến Bệnh Viện để phối hợp với tất cả các hạng mục kiểm tra xét nghiệm, nhìn thấy Giản Đan xuất hiện vội vàng tới đón,
“Kiểm tra xong hết rồi chúng ta về nhà thôi, ở nhà đã hầm canh Gà đen cho con tẩm bổ rồi.”
Giản Đan gật đầu, theo ý bọn họ về Biệt Thự của Triệu gia, đúng lúc gặp Triệu Tử Du ở ngay cửa.
Hôm nay Triệu Tử Du trang điểm hết sức thành thục, mặc một chiếc đầm ren màu đỏ không tay ôm sát người, đi đôi giày xăng đan màu trắng, cổ tay mang theo cái vòng tay Phỉ Thúy Giản Đan tặng cho, làm tạo hình tóc để chúng nhẹ nhàng tung xõa, tay xách theo một cái túi da rắn bản mới nhất, ngồi vào một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ nghênh ngang ra ngoài.
Tiền Di vội vàng giải thích với Cha Triệu và Giản Đan:
“Hôm nay Tử Du sẽ tham gia lễ trưởng thành của con trai nhà họ Tập, vốn có mời chúng ta nhưng ngày hôm nay Giản Đan mới làm kiểm tra xong nên em không yên tâm cho lắm thành ra mới đưa thiệp mời cho Tử Du, để nó đại biểu chúng ta đi dự.”
Triệu Mục Phong nhíu mày,
“Được rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội, không so đo lúc này nhưng lần sau nhớ nhắc Tử Du đổi stylist, đừng có mặc quần áo không phù hợp với tuổi của nó mất mặt Triệu gia chúng ta.”
“Được được, nghe anh.” Tiền Di cố gắng nén vẻ mặt không vui.
“Ba, dì Tiền, có vẻ như bữa tiệc hôm nay khá quan trọng, dù sao đi nữa thì Tử Du vẫn còn nhỏ, không có người lớn đỡ phía sau không được hay cho lắm, nếu thời gian còn kịp thì hai người chuẩn bị đi rồi qua dự, con ở đây có Quản Gia Triệu rồi nên không cần lo lắng cho con.”
“Cái này…” Triệu Mục Phong chần chờ bởi vì đây là bữa tiệc trưởng thành của con trai gia đình thuộc top gia thế của Thủ Đô, đến tham dự sẽ mang lại giá trị cao, trường hợp xã giao như thế này chính là nơi gặp mặt kết bạn, mở rộng các mối quan hệ cùng với việc nắm lấy cơ hội giật dây bắc cầu, nói thật ông ta cũng không muốn từ bỏ cơ hội này, có điều vẫn phải bận tâm đến hình tượng người cha hiền.
Giản Đan lại thuyết phục: “Được rồi, con đâu có làm từ thủy tinh đâu, chỉ rút mấy ống máu thôi mà, ở nhà nghỉ ngơi ăn uống ngủ nghỉ, không cần thiết hai người phải bên cạnh.”
Triệu Mục Phong dường như bị đề nghị của cô con gái thuyết phục, miễn cưỡng đồng ý ra ngoài tham gia tiệc mừng, Tiền Di vui vẻ ra mặt, vội vàng về phòng thay bộ đầm kiểu sườn xám Trung Quốc sau đó tay trong tay với Triệu Mục Phong đã mặc bộ vest cắt may vừa người ra ngoài.
Ba ngày liên tiếp ngày nào Triệu Tử Du cũng khoe khoang với Giản Đan về bữa tiệc của con trai nhà họ Tập, sảnh tiệc lớn như thế nào, có nhiều đại lão tham dự ra sao, con trai nhà họ Tập tinh quý bao nhiêu, Giản Đan nghe chẳng thấy phiền mà còn đáp lại vài câu khi nghe đến chỗ xuất sắc như: Oa! Thật hả? Tuyệt ghê! Nói đến mức sau lại chính bản thân Triệu Tử Du đều cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay sau bữa cơm chiều kết quả kiểm tra được Bệnh Viện đúng hẹn gửi tới cho Triệu gia, cả nhà bốn người cùng Giản Đan đều có mặt, Triệu Mục Phong hơi kích động nhận kết quả kiểm tra.
Mở niêm phong ra, cẩn thận nghiêm túc đọc hết báo cáo, vẻ mặt bắt đầu từ bình tĩnh đến thất vọng, sau đó biến thành không cam tâm cùng phẫn nộ cuối cùng quay về bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Giản Đan, Giản Đan cười cười, sau đó hỏi:
“Ba, kết quả kiểm tra ra sao?”
“Không phù hợp.”
Ba chữ đánh vỡ mong đợi của cả nhà, tất cả hy vọng đều tan biến.
“Tiếc ghê.” Giản Đan mặt vô biểu tình đáp.
Khuôn mặt của Triệu Tử Hàn càng thêm tái mét, cậu ta không biết câu tiếc nuối này của Giản Đan có nghĩa là gì, Tiền Di đương trường rơi nước mắt, Tử Du thì hoảng sợ, còn Triệu Mục Phong đặt bản báo cáo lên trên bàn, gỡ mắt kính ra, dùng sức ấn giữa mày, sau đó nói:
“Được rồi, xem ra chỉ có thể tìm nhà họ Tôn thôi, để Ba nghĩ cách, sẽ có quả Thận thích hợp cho con, Giản Đan làm chị lớn cũng đã hết sức rồi.”
Nghe ông ta nói thế Triệu Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Triệu Mục Phong, ánh mắt chất chứa phẫn hận rồi sau đó cúi đầu im lặng, thong thả lên trên lầu nghỉ ngơi, Triệu Tử Du trước giờ vốn khôn khéo nên đã trốn đi từ sớm.
Trong Thư Phòng, Tiền Di liên tục lau nước mắt, bà ta khóc lóc trong im lặng còn Triệu Mục Phong thì cau mày,
“Tôi tưởng Giản Đan sẽ phù hợp, Tử Hàn của chúng ta sẽ được cứu, nhưng mà không ngờ lại….tại sao lại như vậy chứ?”
“Haiz, chúng ta đã quá tự phụ, cảm thấy nhất định sẽ thành công.”
“Có phải Giản Đan gian lận khiến kết quả sai rồi không?” Tiền Di nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Không có đâu, nó mới tới Thủ Đô có mấy ngày. Bệnh Viện do chúng ta chỉ định, Bác Sĩ cũng do chúng ta sắp xếp, đều là người quen của chúng ta, lại tận mắt nhìn thấy nó rút máu làm tất cả các bài test, nó gian lận thế nào được?”
“Em…em…”
“Đủ rồi, tôi biết bà vẫn giận chuyện năm đó Giản Nhu chiếm vị trí của bà, bà cảm thấy con gái của bà ấy phải trả giá nhưng đây là vấn đề đổi thận, không phải nói đùa, nếu không phù hợp sẽ phát sinh bài xích, bà còn muốn Tử Hàn sống hay không hả? Cơ thể nó sao có thể chịu được lăn lộn như thế?”
Đối mặt với sự bất mãn của Triệu Mục Phong, Tiền Di chỉ có thể im lặng lúng ta lúng túng, cầm khăn tay lau nước mắt.
Kiếp trước kết quả test của Giản Đan là phù hợp, dưới sự tấn công bằng tình cảm của Triệu Mục Phong, nước mắt của Tiền Di cùng ánh mắt cầu cứu của Triệu Tử Hàn, cô đã quyên quả thận của mình.