Giản Đan chớp mắt về phòng ngủ, nhìn đồng hồ thì đã bảy giờ sáng, lẽ ra lúc này đến nhà người khác rất là bất lịch sự, dù sao hiện tại cũng mới sáng sớm, nhưng Đỗ Yên Nhiên luôn lấy lý do cô ta là bạn thân của cô nên không cần phải để ý đến những vấn đề này, tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Giản Đan cào cào cho tóc cô hơi rối, xoa xoa đôi mắt cho chúng nó đỏ hoe, nhìn trông giống như mới vừa khóc xong vậy, sau đó mới mở cửa ra, Đỗ Yên Nhiên đang đứng ngoài cửa nắm tay còn đang ở giữa không trung với tư thế gõ cửa, ánh mắt mất kiên nhẫn ngay khi nhìn thấy Giản Đan liền thay đổi thành vẻ lo lắng:
“Giản Đan, cậu có sao không? Tôi không yên tâm nên mới tới đây xem thử cậu thế nào.”
Giản Đan im lặng không trả lời, giả vờ như đang mệt mỏi uể oải, mở cửa để Đỗ Yên Nhiên vào nhà.
Sau khi Đỗ Yên Nhiên bước vào cô ta nhìn quét quanh nhà một vòng, khi xác nhận không nhìn thấy người ngoài mới thở phảo nhẹ nhõm, sau đó kéo Giản Đan ngồi xuống sô pha, vội vàng hỏi:
“Cậu gặp Ba cậu chưa? Tình hình sao rồi?”
Giản Đan cúi đầu, ấp ủ đầy đủ cảm xúc xong mới hít hít mũi, ngẩng đầu vành mắt đỏ hoe:
“Ông ấy không có tới dây, tôi chỉ mới gặp Quản Gia với Trợ Lý thôi, hôm nay bọn họ sẽ tới đón tôi đi Thủ Đô nè.”
“A? Sao gấp gáp vậy? Vì sao? Vậy cậu còn quay về đây không? Ở đây còn có nhà của Mẹ cậu để lại cho cậu mà.”
Đỗ Yên Nhiên biểu hiện khá nôn nóng bị ánh mắt của Giản Đan nhìn thấy, Giản Đan chỉ lắc đầu nói:
“Bọn họ nói khi nhìn thấy Ba của tôi thì sẽ rõ, bảo tôi thu xếp chuẩn bị sẵn sàng, ngay khi đặt được vé máy bay là tới đón tôi đi liền.”
“Sao mà gấp gáp dữ vậy?”
Đỗ Yên Nhiên đột nhiên nắm chặt tay Giản Đan mà không tự biết.
Giản Đan hít một hơi: “A!”
Đỗ Yên Nhiên mới buông tay ra xin lỗi:
“Ngượng ngùng, tôi sốt ruột quá mới vậy.”
Giản Đan đón ý nói hùa lắc đầu,
“Tôi biết cậu đang lo lắng cho tôi mà.”
Sau đó hai người bắt đầu im lặng, cuối cùng Đỗ Yên Nhiên gian nan mở miệng trước:
“Vậy nhà cửa đồ đạc của cậu ở đây định xử lý như thế nào? Nếu cậu tin được thì tôi có thể giúp cậu coi chừng nhà cửa.”
Giản Đan nghe cô ta nhấn mạnh khi nhắc đến đồ đạc thì giật mình, có cái gì đó quái dị xẹt lên trong lòng, một ý tưởng mông lung xuất hiện trong đầu, lắc đầu nói:
“Bọn họ nói là sẽ giúp tôi xử lý mọi chuyện ở đây, hình như đang sốt ruột chờ tôi về đó lắm hay sao á, tôi có hỏi mà bọn họ không có trả lời nhưng mà tôi đã xác nhận thân phận của bọn họ đúng là người ở Thủ Đô tới.”
Giọng của Đỗ Yên Nhiên tỏ rõ sự nôn nóng cùng cơn giận không thể kiềm chế được:
“Sao cậu lại ngốc nghếch vậy, chưa hỏi rõ ràng gì mà đã đồng ý, đến đó rồi trời xa đất lạ không có người quen giúp đỡ, lỡ như có chuyện gì thì sao. Không được, tôi không yên tâm, tôi phải đi chung với cậu!”
Ngôn ngữ vô cùng khẩn thiết lại biểu hiện được bộ dạng cô ta hận bản thân cô Sắt không thành Thép được.
Giản Đan nhớ rõ kiếp trước Đỗ Yên Nhiên cũng có lo lắng cho cô nhưng không có khăng khăng đòi đi chung với cô, có gì đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ là một cô gái mới lớn chưa có nhiều kinh nghiệm cuộc sống xã hội.
Nhưng từ lúc cô tới Thủ Đô cho đến lúc cô về lại đây vẫn luôn giữ liên lạc qua điện thoại, điểm này Thủ Đô Triệu gia không có ngăn cấm, một người bạn gái thân thiết chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thì cũng chả làm được gì.
Lúc này Giản Đan đột nhiên nhanh trí, có một suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Yên Nhiên nói:
“Yên Nhiên, cảm ơn cậu nha! Tôi biết những người kia lần này tới có khả năng sẽ có ý đồ xấu nhưng dù sao ông ấy cũng là người thân duy nhất của tôi cho nên chuyến này tôi phải đi, cũng có những chuyện về Mẹ tôi cũng phải hỏi ông ấy cho rõ ràng.”
Đỗ Yên Nhiên: “Nhưng mà...”
“Yên Nhiên, đừng nói nữa, tôi biết cậu lo lắng cho tôi mà, tôi điều biết hết, à đúng rồi, còn có chuyện này, hôm qua ngoài bọn họ ra còn có điện thoại của Luật Sư nữa, bọn họ đã cùng tôi tới nhận lại di vật của Mẹ tôi.”
“A?”
Đỗ Yên Nhiên mặt thì tỏ vẻ kinh ngạc nhưng sự vui mừng tột độ toát ra từ hai mắt lại che cũng không che được, Giản Đan khép hờ mắt lại, tinh quang xẹt qua hai mắt, đứng dậy bước vào phòng ngủ.
“Cậu chờ tôi chút.”
Giản Đan bước vào phòng ngủ, đứng trước bàn sách, kéo ngăn kéo ra, lấy bộ trang sức Bạch Ngọc Lan phỏng chế mới lúc nãy lấy từ giá sách cổ trong Không Gian ra, quay người trở lại phòng khách.
Đỗ Yên Nhiên đang ngồi trên sô pha bỗng đứng bật dậy, đôi mắt dính chặt vào chiếc hộp gỗ xưa cũ, khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt tỏ vẻ phải có được nó.
Lúc này Giản Đan đã hiểu, cô ta cũng đã trọng sinh.
Cô thở dài trong lòng nhưng lại không sợ hãi, dù sao đó cũng là chuyện của kiếp trước, kiếp này bản thân cô đạt trước tiên cơ, giờ xem thủ đoạn của ai cao minh hơn thôi.
Hiện tại không cần phải xé rách da mặt, bản thân cô còn chưa chính thức bắt đầu tu luyện mà cả hai người đều biết rõ tương lai.
Cô trọng sinh trở lại không phải để trở thành đá kê chân cho bất kỳ ai, cũng không muốn để Đỗ Yên Nhiên phòng bị bản thân.
Đỗ Yên Nhiên bước đến kéo cánh tay Giản Đan, giống như đang lơ đãng hỏi:
“Đây là cái gì vậy? Chẳng lẽ là quà sinh nhật cho tôi à?”
Giản Đan kéo cô ta ngồi xuống, sau đó mở hộp ra để lộ ra một bộ trang sức Bạch Ngọc Lan ở bên trong.
Cô cảm nhận được hô hấp của Đỗ Yên Nhiên ngừng lại trong khoảnh khắc sau đó dùng ánh mắt vội vàng ám chỉ cô nhanh nhanh giải thích cho rõ ràng.
Giản Đan lấy tay vuốt ve bộ trang sức, trong mắt chứa đầy hoài niệm:
“Đây là di vật Mẹ tôi để lại cho tôi, còn có một vài món trang sức khác với một ít vàng thỏi, bộ trang sức này được đặt riêng trong hộp, tôi nhìn rất thích nên mới muốn chia ra cho hai chúng ta mỗi người một món, coi như để kỷ niệm tình bạn của chúng ta.”
Giản Đan nói giống y như đúc kiếp trước, điều này khiến Đỗ Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tròng mắt đảo lia lịa sau đó nói hết sức thành khẩn:
“Giản Đan, cảm ơn cậu! Đến đồ trân quý như di vật của Mẹ cậu mà cậu cũng nguyện ý tặng cho tôi nhưng tôi không thể nhận được.”
Nói xong đẩy hộp lại về phía Giản Đan.