Người đàn ông trong tranh khẽ mở đôi môi: “Con là con cháu của tộc họ Giản đúng không?”
Giản Đan gật đầu ứng: “Dạ đúng.”
“Ta tên Thanh Việt, là gia chủ đời thứ nhất của Giản thị. Ta thấy trong mắt con có lệ khí, trên người lại có thời quang hồi tưởng pháp ấn, con đã trải qua thời gian hồi tưởng à?”
“Mong tổ tiên minh giám, con mới quay trở lại lúc mọi chuyện vừa mới bắt đầu, hình như có đại thần thông giả trợ con hồi tưởng thời gian, vãn hồi lại tử kiếp của con!”
“Tiểu bối không cần suy nghĩ quá nhiều, có một số việc là chú định, lúc nào nên xảy ra thì tự khắc sẽ xảy ra, làm sao con có thể nghịch chuyển được đúng không?”
Giản Đan hơi khom người hành lễ, ánh mắt kiên định nhìn Thanh Việt tổ tiên:
“Con không hối hận mà chỉ không cam lòng, con biết còn có thiên cơ nhưng mà con đang đứng trước mặt ngài chính là lời giải thích tốt nhất, vận mệnh nắm giữ trong tay của con, chẳng sợ vì thế mà con phải trả giá một ít đại giới cũng đáng!”
Thanh Việt lão tổ đạm nhiên cười:
“Hiểu được lấy hay bỏ cũng không uổng công thời gian tu hành trước đây của con, Thiên Đạo luôn sẽ chừa lại một đường sinh cơ, còn muốn đi như thế nào thì phải xem lựa chọn với đạo tâm của con. Ta hiện thân gặp con cũng có nghĩa rằng không gian này đã không còn cách nào bảo tồn được tia thần niệm này của ta, ta sẽ truyền công pháp dành riêng cho Hỗn Độn linh căn cho con sau đó sẽ trở về bản thể.”
Dứt lời Thanh Việt vẩy nhẹ ngón tay, một quầng sáng màu tím bay vào thức hải của Giản Đan, Giản Đan vội vàng nhắm mắt tiếp thu truyền thừa, sáu chữ to “Thiên Địa Hỗn Độn công pháp” từ từ mở ra sau đó biến nhạt thành từng điểm sáng tiến vào sâu trong thức hải, chỉ chừa lại phần công pháp ở Luyện Khí kỳ nhảy lên trong thức hải, chờ đợi giải phong.
Giản Đan biết công pháp này là sáng tạo độc đáo của Giản gia dành cho người có Hỗn Độn linh căn, có thể tu luyện đến Đại Thừa kỳ phi thăng đến thượng giới, phần công pháp sau đó có thể đến Giản gia bổn gia ở Tiên giới để lấy, cũng là biện pháp để huyết mạch con nối dõi của Giản gia có thể gom lại, ngưng tụ cùng nhau giúp gia tộc trường thịnh không suy.
Thật ra kiếp trước Giản Đan không có trở về bổn gia nhưng thanh danh của Giản gia cô vẫn may mắn nghe thấy được, chỉ là lúc ấy trong lòng có điều nghi ngờ nên mới không có tùy tiện trở về bổn gia.
Trong đó cũng có sự ngăn trở của Đỗ Yên Nhiên, cô ta sợ Giản Đan trở về gia tộc sẽ có nơi dựa vào thì cô ta càng không có khả năng đạt được Bạch Ngọc Lan ngọc trụy.
Cho nên cô ta liên tục ám chỉ trong tối ngoài sáng với Giản Đan rằng nội bộ Giản gia rất xấu xa, vì sự hưng thịnh của gia tộc có thể đưa nữ tử mang Hỗn Độn linh căn làm lô đỉnh tặng cho đại năng ở Tu Chân Giới để cầu sự che chở.
Chân tướng sự thật như thế nào Giản Đan không muốn miệt mài theo đuổi nhưng mọi việc dường như chú định sẽ có trùng hợp ngẫu nhiên, trên đường Giản Đan rèn luyện đã gặp được Giản gia nữ tử lén trốn được ra ngoài.
Tu vi của cô gái này bị giáng xuống, trên người có dấu vết bị thải bổ quá rõ ràng, cô ấy liều mình chạy trốn rồi phó thác con mình cho một người xa lạ mới gặp được là Giản Đan, chặn lại nhóm người đang truy kích rồi tự bạo mà chết.
Về phía Giản Đan, sau khi kiểm tra chắc chắn đứa nhỏ được gửi gắm đó không có linh căn liền tráo đổi nó với một đứa trẻ chết non của một gia đình ở thế tục giới, sau đó công thành lui thân, tương lai đứa nhỏ này như thế nào thì cô không chú ý.
Trải qua chuyện này Giản Đan hoàn toàn mất đi ý tưởng trở về gia tộc, hơn nữa trước mắt cô đang là Hỗn Độn linh căn lại là thể chất tốt nhất để làm lô đỉnh nữa.
Chỉ cần không thải bổ một lần đến chết thì có thể luôn luôn thải bổ, đây là một dạng pháp bảo trợ giúp tiến giai hình người.
Nhưng đối với nữ tử mà nói thì lại sống không bằng chết, tận mắt nhìn thấy tu vi của bản thân tăng lên rồi lại bị thải bổ đi mất, như thế lặp đi lặp lại khiến tâm ma sinh ra cuối cùng lại không thể phi thăng, nó sẽ trở thành ma chú bối rối cả cuộc đời, không hề có ai có kết thúc tốt đẹp.
Suy nghĩ bay vụt qua, Giản Đan mở to hai mắt nhìn không gian không một bóng người trước mặt, bức tranh trên tường biến thành một cánh cửa bằng trúc liên tiếp với bức tường trúc bên cạnh, không có chỗ nào khiến người khác nghi ngờ chúng nó không phải là nhất thể.
Giản Đan vòng qua cái bàn bước đến trước cửa, duỗi tay đẩy nhẹ, cửa trúc kẽo kẹt mở ra.
Nhấc chân bước vào bên trong, cảm giác không gian ở đây còn rộng lớn hơn bên ngoài, từng hàng từng hàng giá sách sắp xếp có thứ tự đều tăm tắp, trên đó đặt rất nhiều đồ vật được phân loại kỹ càng, có Vàng Bạc Ngọc Thạch, Sách Vở Ngọc Giản, Đao Thương Kiếm Kích, không phải đồ vật nào cũng có nhưng trên vài dạng bảo bối có quầng sáng hơi mỏng bảo hộ, khả năng hiện giờ chúng nó không thích hợp với người chưa tu luyện như Giản Đan xem xét.
Chỉ có hàng bác cổ giá đầu tiên không có bất kỳ bảo hộ nào được thực thi, phỏng chừng những vật phẩm này phù hợp với tình hình hiện tại của cô.
Giản Đan bước đến một cách chậm rãi, lần lượt cầm lấy chúng nó trong tay để thưởng thức, đầu tiên là một quyển trục, mở ra sau nhìn thấy trên đó có viết “Như Ảnh Tùy Hình”, đây là một quyển công pháp dùng để tu luyện thân pháp.
Lai lịch của nó đã không thể nào tra cứu, là công pháp của đạo tu nên không thể dùng ngọc giản ghi lại mà phải dùng da thú để ghi chép bảo tồn, từ đó có thể suy đoán niên đại xa xăm của nó.
Kiếp trước sau khi Giản Đan tới Tu Chân Giới, lúc tìm kiếm ở một Di Phủ có thu hoạch được một cái ngọc giản bị người khác chướng mắt, trong ngọc giản có ghi lại ở thời kỳ thượng cổ chẳng phân biệt Đạo Ma, hai bên chỉ có hệ thống tu luyện khác nhau, có vài loại công pháp còn tương thông lẫn nhau, có thể dùng đối phương để tham khảo học tập.
Cho nên Giản Đan không hề bài xích công pháp này, tương phản còn cảm thấy vô cùng hứng thú, thời kỳ viễn cổ Ma Đạo thịnh vượng là vì công pháp của bọn họ rất chú trọng tu luyện bản thể, ở vô linh nơi cũng có thực lực liều mạng, thành ra bọn họ rất được tôn sùng.
Giản Đan tiện tay cầm lấy một cái hộp gỗ bên cạnh, sau khi mở ra thì đồng tử co rụt lại, hóa ra trong đó đựng một bộ trang sức Bạch Ngọc Lan giống y như đúc bộ trang sức trước khi xác nhập lại thành Không Gian.
Điều này khiến cô rất nghi hoặc, bên cạnh lại có một cái ngọc giản nho nhỏ, thần thức của Giản Đan đảo qua, hóa ra chúng nó chỉ là một bộ trang sức phỏng chế dùng để mê hoặc phụ tộc của tiền bối, sau này đã được Giản gia hậu nhân thu hồi trở lại.
Chúng nó cũng là cực phẩm Pháp Khí, sau khi xác nhập lại cũng có tác dụng trữ vật với phòng ngự, chỉ có điều sẽ kém xa chính phẩm.
Giản Đan cầm hộp gỗ trên tay từ từ tiêu hóa nội dung trong ngọc giản, khép hờ mi mắt trầm tư trong chốc lát sau đó cầm hộp gỗ kia ra ngoài, vừa mới bỏ nó vào ngăn kéo thì có tiếng đập cửa ngay.
“Giản Đan cậu có ở nhà không?”
Là giọng của Đỗ Yên Nhiên.