Ảnh Giới

Chương 15: Tới Núi Bạch Mã

Đêm hôm đó tôi cứ chằn trọc không ngủ được.

Sau khi bị ma nhập tôi có cảm giác có gì đó thay đổi.

Tôi cảm thấy linh hồn tôi có vẻ mạnh mẽ hơn.

Cũng có thể là do cảm thấy sợ hãi khi bị ma quỷ chiếm mất thân xác nên tôi cứ trằn trọc mãi.

Bỗng tôi nghĩ tới, mình không có linh căn, mình không thể tu luyện thể xác, không thể tụ khí, phá khí, kết đan.

Mình không thể tạo ra trạng thái năng lượng như lửa, nước như khi có linh căn thì sao mình không bỏ qua hết mà bắt đầu luôn từ việc ngưng thần.

Nói là làm, tôi cố gắng tập trung tu luyện linh hồn.

Tôi bắt đầu định hình con đường tu luyện cho riêng mình.

Gần cả một đêm dù cô gắng nhưng tôi chẳng thấy có gì thay đổi.

Nhưng đến nửa đêm, trong vô thức lại có một cái gì có chạy dọc sống lưng của tôi.

Nó giống một luồng khí nóng, ấm ám nhanh chóng đánh thức tâm trí đang buồn ngủ của tôi.

Tôi vui mừng khôn siết.

"Cảm nhận được rồi, cảm nhận được rồi."

Mặc dù không có linh căn nhưng kiến thức của tôi thì không thiếu.

Tôi biết thứ tôi cảm nhận được không phải linh lực thì cũng là một thứ gì đó tương tự.

Điều đó có nghĩa là tôi cũng có thể tu luyện.

Và con đường tu linh hồn của tôi là có thể đi được.

Vậy là tôi điên cuồng cố gắng thử đi thử lại.

Dù rất cố gắng nhưng tiếp sau đó lại chẳng có gì xảy ra.

Tôi tự nghĩ chẳng nhẽ mình nằm mơ.

Nhưng chấp niệm đã khởi nên tôi mặc kệ.

Ông trời không phụ lòng người có tâm.

Đến lúc gà gáy tôi lại lần nữa cảm nhận được một lần cảm giác đó.

Và sau đó, việc này lặp lại nhiều hơn.

Nó làm tôi vui không sao tả nổi.

Sáng hôm sau khi thấy Kiếm Tâm tôi liền hỏi:

"Chú Tâm, chú có công pháp nào tu luyện linh hồn không."

Kiếm Tâm nhìn tôi đáp:

"Trên đời này làm gì có công pháp tu luyện linh hồn.

Chỉ có cách đi gϊếŧ những tà ma, yêu quỷ thu lấy năng lượng từ chúng giúp rèn luyện thể xác và linh hồn thôi."

Nói xong Kiếm Tâm lại nhìn tôi rồi cười cười lắc đầu:

"Con thấy đó, tuy ta chưa thể ngưng đan, ngưng thần nhưng linh hồn ta đủ mạnh mẽ để chống lại đám ma quỷ tấn công.

Có phải hôm qua con bị ma nhập nên đang muốn tìm cách chống lại không.

Ha ha, nếu con muốn chống lại được chỉ có cách tu luyện thôi, chỉ cần thể xác và tâm hồn con mạnh mẽ thì đám ma quỷ kia cũng khó lòng chiếm được.

Chỉ tiếc con không có linh căn nên ta cũng chỉ có thể giúp con mạnh hơn người bình thường thôi."

Kiếm Tâm thở dài.

Thấy vậy tôi cũng biết là con đường tiếp theo sẽ vô cùng khó đi.

Tôi tuy ảo lão nhưng cũng không từ bỏ.

Dù sao hôm trước tôi đã cảm nhận được việc đó.

Cơ thể tôi khác người thường.

Tôi không có khả năng tích lũy năng lượng vì không có linh căn nhưng tôi vẫn có khả năng chịu đựng năng lượng, năng lượng có thể tự do chảy qua người tôi.

Và nếu tôi hấp thụ năng lượng giúp linh hồn lớn mạnh tôi vẫn sẽ có thể trở lên mạnh mẽ.

Tôi nhớ tới một bộ anime mình từng xem, cũng có một kẻ không thể tích lũy linh lực nhưng vẫn có thể luyện thể.

Một bộ anime khác thì có kẻ có thể kiểm soát năng lượng khiến nó chạy quay cơ thể giúp bảo toàn năng lượng bản thân.

Đúng! Tôi đã có hướng đi, tôi sẽ tích lũy năng lượng vào linh hồn rồi học cách kiểm soát chúng quanh cơ thể, bảo vệ cái thể xác yếu ớt không thể tu luyện này.

Thế là tôi nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Nở nụ cười trào đón một ngày mới đầy năng lượng.

Tận hưởng nhưng tia năng đầu tiên của một ngày, nhưng tiếng chim hót níu no.

Một cảm giác thật khoan khoái như giải được một bài toán khó.

Như người mù nhìn thấy ánh sáng.

Như người què lại có thể đi.

Ngày hôm sau, tôi và Kiếm Tâm lại tiếp tục lên đường.

Lão Kiếm Tâm nhìn tôi rồi nói.

"Con à, ta rất xin lỗi nhưng năng lực của ta có hạn.

Trải qua việc vừa qua, ta hiểu mình không thể bảo vệ con.

Thế nên, ta nghĩ con nên trở về hoặc ở lại đây thôi.

Con đi với ta sẽ rất là nguy hiểm."

Vừa nghe vậy thì như sét đánh ngang tai.

Đêm qua tôi còn hi vọng bản thân mình có thể trở thành cường đại mà giờ Kiếm Tâm lại đuổi tôi về.

Điều đó khác nào đang chặt mất ước mơ của tôi, chọc mù mặt tôi.

Tôi như điên mà quỳ xuống lao tới ôm đù Kiếm Tâm.

"Con xin chú, đừng đuổi con về. Con hứa sẽ nghe lời. Hãy cho con một cơ hội. Con không muốn chỉ là một người bình thường."

Kiếm Tâm thấy vậy thì cũng đành kéo tôi dậy.

Sau một lúc suy nghĩ lão mới nói.

"Thôi được, vậy mục Tiêu của chúng ta lần này là ngọn núi Hoàng Liên."

Tôi biết đây là một ngọn núi khá nổi tiếng.

Nghe nói ở đây có rất nhiều yêu quái cũng như thảo dược, đây sẽ là nơi rất tốt cho việc lịch luyện nâng cao thực lực.

Kiếm Tâm chọn nơi đây là để rèn luyện cho tôi vì thực sự việc đối đầu với yêu ma quỷ quái trong địa bàn con người quá nguy hiểm.

Một là chúng đều có thực lực tối thiểu là Ngưng Khí kì.

Hai là rất nhiều trong số chúng quá gian xảo, khả năng thì đa dạng.

Nếu chỉ có mình Kiếm Tâm thì một mình lão không sợ nhưng nếu đem theo tôi thì phải để cho tôi có khả năng tự bảo vệ bản thân đã.

Thực sự tôi cũng thấy mình khá vô dụng. Nhiều lúc sẽ trở thành gánh nặng của Kiếm Tâm.

Việc này làm tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì thế tôi cũng muốn có một nơi thật tốt để giúp bản thân mạnh hơn.

Mà những khu rừng thiêng nước độc như núi Bạch Mã này luôn có ma quái cấp bậc học đồ tới tụ khí rất phù hợp cho tôi chém gϊếŧ nâng cao thực lực.

Kiếm Tâm dự định để tôi đạt thực lực luyện thể trung bình của người phàm là Tụ Khí kì rồi sẽ tiếp tục lên đường.

Cảnh giới cao nhất của người phàm cũng chỉ ngang với Tụ Khí kì vì tuy có thực lực, sức mạnh nhưng sẽ không thể bộc phát ra ngoài như Phá Khí kì được.

Chỉ cần đạt tới Tụ Khí thì tôi sẽ không sợ những ma quỷ thông thường nữa.

Như vậy tôi mới có thể tiếp tục đi theo Kiếm Tâm trừ ma vệ đạo.

Đây cũng là điều kiện Kiếm Tâm đặt ra cho tôi.

Hơn hai tháng sau, khi chúng tôi tới nơi, trước mắt là một cảnh núi rừng bao la, trùng điệp.

Kiếm tâm chỉ lên phía một đỉnh núi.

"Trong vòng một năm, con buộc phải leo được lên trên đỉnh núi kia.

Một năm sau nếu con không đạt được kết quả này sẽ buộc phải về nhà.

Còn lên được tới nơi, ta sẽ cho phép con tiếp tục theo ta.

Con có tự tin không?"

Nghe vậy tôi biết là Kiếm Tâm đã đưa ra tối hậu thư cho mình.

Tôi vội vỗ ngực.

"Chú cứ yên tâm, dù liều mạng con cũng phải lên tới đỉnh núi.

Đến lúc đó xin chú hãy giữ lời hứa."

Thấy tôi nói vậy Kiếm Tâm cũng chỉ gật đầu tán thưởng.

Phải biết người phàm ở thế giới này rất dễ buông xuôi.

Không phải họ không có dũng khí mà họ biết thực tế quá phũ phàng.

Những kẻ liều mạng như tôi thì chỉ có thể là dở hơi với điên thôi.

Tôi nhìn lên phía đỉnh núi mà thầm hạ quyết tâm trở lên mạnh mẽ hơn.

Đây là rìa ngọn núi lên thực lực yêu ma quỷ quái không mạnh vì thế Kiếm Tâm không lo lắng mà bỏ tôi ở đây tiếp tục đi rèn luyện.

Lão xoa đầu tôi.

"Yên tâm, ta không để con đi tìm chết đâu.

Chỗ này chỉ có yêu ma cấp thấp.

Bất kì người bình thường nào chỉ cần có đủ dũng khí đều có thể sống sót.

Ta tin con làm được. Đi đi."

Nghe những lời động viên đó, tôi như được tiếp thêm sức mạnh mà cất bước.

Tất nhiên trong thời gian trước đó, dưới sự rèn rũa của Kiếm tâm, cộng với đan dược bồi bổ thực lực của tôi đã tương đương với cảnh giới ngưng khí.

Cơ bắp cả người cũng tương đối rắn chắc nên việc sinh tồn nơi hoang dã không có khó khăn.

Tôi cũng đã có thể dễ dàng hấp thụ linh khí để rèn luyện cơ thể sau nhiều ngày thử nghiệm.

Cũng đã thành thạo một ít kiếm pháp chiến đấu cơ bản mà Kiếm Tâm dạy cho.

Vì vậy tôi cũng rất tự tin khi Kiếm Tâm bỏ tôi ở lại đây một năm

Tôi không quay đầu lại mà nói với Kiếm Tâm.

"Chú Kiếm Tâm, hẹn một năm sau gặp lại."

Rồi bước đi như một vị thần.

Lúc đấy tôi tưởng thế là ngầu.

Ai dè bước được mấy bước thì bị một con ma Thò Tay ngáng chân làm tôi ngã dúi dụi.

Tôi vội vã đứng dậy chạy nhanh đi cho bớt xấu hổ.

Kiếm Tâm thấy vậy thì lắc đầu rồi cũng xoay người rời đi không lời từ biệt.