Ảnh Giới

Chương 14: Diệt Chê Tinh

Chợt nó quay sang nhìn về phía tôi.

Thấy tôi ở ngoài.

Nó rít lên chói tai triều hồi một đám ma da từ dưới sông nhảy lên lao vào tấn công tôi.

Phải có tới chục con với hình dáng là những người chết đuối.

Quần áo ướt nhẹp, làn da trắng bềnh bệch.

Đặc biệt là có cài mùi tanh tưởi, thủm thủm khiến tôi hít thở không thông.

Mới đầu tôi còn nhìn thấy chúng nhưng sau đó chúng thi triển thiên phú tàng hình của loài ma quỷ, tôi liên tiếp chịu đòn.

"A, chú Tâm, cứu cháu"

Với Thanh Kiếm cùi được chế tạo từ loài cây thần có chút linh lực cũng không ngăn được.

Chỉ có thể vung vẩy lấy lệ.

Tôi tự nhủ:

"Thôi chết mẹ rồi.

Mới xuất sơn chưa được bao lâu đã bị .

Vậy oánh.

Đã thế lại không thể phản đòn.

Đáng ghét a."

Từng luồng khí liên tiếp đánh qua cơ thể tôi.

Không quá đau nhưng cảm giác mệt mỏi lại ngày một tăng.

Đôi mắt tôi nhanh chóng díp lại, tay chân thì vô lực.

Một lúc sau thì tôi đã không còn biết gì nữa, tôi chỉ cảm thấy dường như có một thế lực vô hình đang kiểm soát thân thể tôi lao tới tấn công Kiếm Tâm.

Tôi cố vùng vẫy, gào thét.

"Chú Tâm mau tránh ra, cháu không thể điều khiển được cơ thể mình nữa rồi."

Nhưng tất cả giống như vô ích.

Nhưng có vẻ như Kiếm Tâm không hề lo lắng, lão Tung một loạt kiếm khí ra tấn công về phía con yêu quái.

Con cá chê do thoát khỏi nước nên thực lực, tốc độ giảm mạnh.

Sau khi dính vài nhát kiếm khí, Nó cố gắng vùng vẫy tìm đường chốn xuống nước nhưng lại bị kiếm tâm liên tục công kích khiến nó không có thời gian tẩu thoát.

Nhưng công kích của tôi tới chỗ Kiếm Tâm đều bị lão tránh né dễ dàng.

Con cá chê lúc này lại rít gào thúc dục đám ma da điều khiển thân xác tôi nhảy xuống sông.

Nhằm khiến cho Kiếm Tâm phân tán sự chú ý.

Tôi điên cuồng gào thét, vùng vẫy trong biển ý thức.

Cũng chính vì thế tôi cứ đi được một đoạn lại dừng lại.

Tôi có thể lấy lại được cơ thể nhưng cũng rất nhanh lại bị khống chế trở lại.

Nhưng cũng vì vậy mà ý đồ của con cá chê cũng thất bại.

Biết nếu tiếp tục chiến đấu với Kiếm Tâm nó sẽ chết.

Nói vội cầu xin:

"Xin ngài tha cho tôi."

"Nằm mơ đi."

Kiếm tâm không dừng công kích mà trả lời.

"Ngươi mau dừng tay, nếu người không dừng tay.

Ta, ta sẽ tự sát cho ngươi xem."

Tôi thầm nghĩ:

"Cái quần què gì vậy, tự sát á.

Ảo à!"

Con cá chê gian xảo đó nói vậy nhưng thực tế nó vội vã dùng kế ve sầu thoát xác.

Cơ thể nó tích tụ thành một đống bầy nhầy hôi thối xung quanh.

Đống bầy nhầy đó gồm rất nhiều xác chết, xương trắng, quần áo rách nát nhão nhoét được nó nôn ra từ miệng.

Chúng hợp thành một quả cầu đen hôi từ từ căng phồng ra.

"Không hay rồi."

Kiểm tâm vội vã tung ra một loạt tường kiếm khí ngăn cản.

Cùng lúc đó cái đống bầy nhầy đó phát nổ "ầm".

Mảnh vụn bay nhanh ra tứ phía còn thân hình con cá thì không thấy đâu nữa.

Kiếm Tâm rất nhanh nhận ra.

Chắc chắn trong đó sẽ có một cái là chứa chân thân của con cá chê.

Kiếm tâm vội vã dùng lôi tỏa kiếm chém ra.

Kiếm phong tạo thành tường gió ngăn chặn tất cả đống bầy nhầy đó bay xuống nước và bay về phía chúng tôi.

Lão cũng nhanh chóng vung kiếm kiểm tra từng đống bầy nhầy như shit nhưng không thấy chân thân con cá ở đâu.

Lão tự lẩm bẩm:

"Kì quái, nó dường như đã chốn thoát."

Đám ma da thấy vậy cũng điên cuồng lao hướng sông nhảy xuống mang theo cả thân xác của tôi.

Khi tôi sắp nhảy xuống thì may thay Kiếm Tâm chém ngang một cái, một đám ma da hồn bay phách tán, còn tôi ngã gục trên bờ sát mép sông.

Trên người có một vết chém ngang lưng không sâu lắm nhưng rất đau.

Kiếm tâm thấy vậy nhưng không hề lo lắng.

Vẫn đứng trầm ngâm tìm kiếm chân thân con cá chê.

Nhiều khi tôi nghĩ, phải chăng cái lão Kiếm Tâm này quá vô tình hay là quá nghiêm túc với việc trừ ma vệ đạo vậy.

Tôi thì nằm đây sắp chết mà lão từ lúc bắt đầu cũng chẳng hề mảnh may quan tâm.

Thậm chí lão còn chẳng nói được một câu động viên tôi.

Lão cứ đứng đó cau mày.

Chợt như nhớ ra điều gì đó kiếm tâm cười lạnh.

"Muốn trốn ư? con chó, à quên con cá."

Một kiếm chém thẳng vào vị trí lúc trước phát nổ.

Một tiếng kêu chói tai vang lên.

"Gào!"

Thì ra con cá chê sử dụng thiên phú đào hang giả chết để sống qua mùa đông của mình nhưng không may đã bị kiếm tâm phát hiện.

Một kiếm này của kiếm tâm đánh đúng lúc con cá chê không phòng ngự khiến nó đầu thân chia hai.

Kiếm Tâm lúc này đi tới kiểm tra xem nó đã chết hẳn chưa rồi mới vội vã đi tới đút cho tôi một viên linh đan nhét vào miệng tôi, vết thương của tôi vì thế cũng nhanh chóng ổn định trở lại.

Tôi mở mắt ra kêu đau một cái.

"Ai da, đau chết cháu rồi. Sao chú lại chém cháu chứ?"

Kiêm Tâm chỉ gãi đầu cười trừ

Xong lão nhìn tôi có vẻ nghi hoặc không hiểu, làm thế nào mà một tên nhóc khi bị thương về thể xác và bị ma nhập lại có thể tỉnh táo nhanh như vậy.

Trên thực tế không phải kiếm tâm không lo lắng cho tôi mà là mấy con ma da không có khả năng tấn công thể xác, mà tấn công tinh thần chỉ đáng sợ khi dẫn dụ tôi rơi xuống nước mà thôi.

Tôi đảo mắt xung quanh khi thấy không còn gì đáng sợ mới hỏi

"Chúng chết hết rồi ạ?"

"Yên tâm chúng chết hết rồi, tinh phách sẽ sớm quay về minh giới để tổ hợp lại linh hồn mới thôi. Được rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi."

Tôi nhanh chóng được Kiếm Tâm cõng về phòng trọ.

Ở đây Kiếm Tâm kiểm tra thương thế cho tôi.

"Không có gì đáng ngại chỉ là chút thương thế ngoài da.

Nhưng ta thấy khá kì lạ, bình thường kẻ bị ma nhập không thể nào nhanh chóng tỉnh lại được."

Tôi tỏ ra ngơ ngác.

"Con cũng không biết tại sao?"

"Thôi được rồi, con nghỉ đi."

Mặc dù Kiếm Tâm có chút nghi hoặc là tại có tôi có thể nhanh chóng tỉnh lại nhưng nghĩ chắc là do đám ma da kia quá yếu nên cũng không đi sâu tìm hiểu.

Tôi thì tự nghĩ, có lẽ hồn phách của tôi vô cùng cường đại, hồn phách đó không phải của một đứa trẻ con mà là của một kẻ dung hợp kí ức hai đời nên mới có hiệu quả như vậy.