Chỉ một buổi sáng đã xây dựng xong ngôi nhà.
Khương Lâm đứng ở trong sân dò xét ngôi viện này, rộng rãi, sáng ngời, thậm chí còn tốt hơn.
Mà nhóm yêu quái, so với hắn còn hưng phấn hơn nhiều.
Báo tinh vỗ tay, “dây là nhà chúng ta xây sao? Vừa lớn vừa đẹp!”
Đôi mắt linh lợi của Thỏ tinh rơi vào chiều giường lớn trong phòng ngủ.
Nơi đó trải một tấm da thú sạch sẽ, ấm áp, rồi bù lại mềm mại, nó muốn biến về nguyên hình nằm trên đó lăn lộn hai cái.
Dĩ nhiên, lý trí đã ngăn cản nói ____ dầu gì Thỏ tinh vẫn còn nhớ, đây là nhà của Đại Vương,nó không thể tùy tiện đùa nghịch.
Nhưng mà, Đại Vương nói, qua hôm nay tất cả yêu quái đều có thể cùng nhau xây nhà.
Rất nhanh nó cũng sẽ có phòng ở của mình rồi.Khương Lâm nhìn thấu khát vọng của yêu quái, hắn nói: “Đáng tiếc, bởi vì một số nguyên nhân kỹ thuật vì vậy có rất nhiều đồ vật rất thuận tiện lại giúp thoải mái nhưng ta lại làm không ra.”
Nhóm yêu quái cũng rất ngạc nhiên, “Còn có thể thoải mái hơn sao?”
“Đương nhiên là có.” Khương Lâm thở dài, “Những thứ này được coi là gì chứ?”
Nhóm yêu quái không thể tưởng tượng ra.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể suy nghĩ xa như vậy, trước mắt ngôi nhà đã vượt qua dự trù của họ rồi.
Khương Lâm nhìn đồng hồ, nhớ tới buổi trưa đã cam kết sẽ chuẩn bị cơm nước cho nhóm yêu quái, giờ cũng không sai biệt lắm nên chuẩn bị rồi.
Hắn nhìn đồ vật trong không gian phỉ thúy.
Nhiều nhất chính là trái cây cùng rau cải, số lượng mỗi loại cũng không coi là nhiều, chỉ một hai cây.
Khương Lâm tính toán đại khái, trái cây có mấy chục loại, các loại rau cải càng nhiều, có số trên trăm số.
Đây là đời trước ở mạt thế hình thành thói quen ---- bởi vì biết linh lực hệ mộc của mình có bao nhiêu tốt, miễn là rễ cây rau cải thôi là có thể thúc giục phát triển rồi, trái cây cũng không sai biệt lắm giống như vậy. Mỗi khi tìm thấy trái cây hoặc rau tươi, theo bản năng hắn để lại một phần dự bị.
Nhưng mà trừ mấy cái này ra, mấy loại gia vị thì không được.
Chỉ có thể thỉnh thoảng gặp một kho hàng hay siêu thị gì đó, quét sạch tích trữ.
Không gian phỉ thúy có thể bảo quản đồ ăn không thay đổi chất, nhưng ở thời mạt thế vật liệu có hạn, trong số những gia vị này, như vật phẩm cần thiết nhất chính là dầu muối.
Về phần gia vị như hạt tiêu, ớt cay, thập tam hương,… số lượng rất ít, có cái còn không có, hắn cũng không biết điều phối như nào.
Tổng kết: dùng một lần ít đi một lần.
Khương Lâm nghĩ ngợi nói: xem ra, chờ qua khoảng thời gian này, hắn nên đi ra Bạch Hổ Lĩnh xem một chút.
Dẫu sao đây là thế giới thần thoại, hắn không biết trình độ của nền văn minh nhân loại đã phát triển đến đâu rồi.
Trước mắt có 40, 50 con yêu quái, một con có năng lực ăn gấp đôi.
Cháo gà lần trước nhất định là không có cách nào mà làm---- cho dù hắn có dụng cụ làm bếp, chúng có thể dễ dàng mang theo bên người, nhưng chỉ làm được nhiều nhất cho mười người ăn.
Đã như vậy, Khương Lâm gõ nhịp: hay là nướng đi!
Nhóm yêu quái nghe nói chuẩn bị nấu cơm, ai nấy đều hoan hô không dứt.
Khương Lâm để cho bọn họ dựa theo món mình thích ăn mà chuẩn bị con mồi, lại để cho chính bọn họ phủ trách rửa sạch con mồi.
Trước mặt hắn là một con dê rừng.
Dùng số lượng lớn củi khô, gác ở trên bếp lửa.
Khương Lâm đem gia vị phát cho lũ yêu, để cho bọn họ học theo mình làm.
Nhóm yêu quái đối với việc này ôm nhiệt tình lớn, cảm thấy tự mình làm ra được mỹ vị.
Loại chuyện này quả thực thần kỳ, họ đều hết sức nghiêm túc đứng ở vị trí của mình, học theo động tác của Khương Lâm.
Khương Lâm lật con mồi lại để cho miếng thịt được chín đều, bọn họ cũng bắt chước đem thịt lật qua lại.
Dầu mỡ bắt đầu chảy ra, ngưng tụ lại thành những giọt dầu vàng ươm, run rẩy trên lớp da bị nướng vàng óng ả, rồi sau đó không thể chịu nổi sức nặng mà rớt xuống.
Ba.
Trong đống lửa truyền tới tiếng tí tách vang lên.
Mùi thơm bắt đầu truyền ra.
Thính giác của yêu quái nhạy bén, vào lúc này, đã có con yêu quái bắt đầu không ngừng động mũi hít vào, khát vọng nhìn thức ăn trước mặt.
Khương Lâm cầm ra một cây dao nhỏ, hắn không có nhiều dao như vậy, vì thế để cho nhóm yêu quái dùng pháp thuật đem hòn đá chẻ thành phiến mỏng, tạo thành đao.
Trừ những con mồi này ra, Khương Lâm còn chuẩn bị rất nhiều rau cải xanh, dùng khay gỗ đơn sơ sạch sẽ đựng, dùng để giải ngán.
Nhưng mà rất hiển nhiên, trừ số ít yêu quái ăn chay ra, nhưng yêu quái khác đều nắm một cái để trong miệng nhai, phát hiện ra không có mùi vị gì liền để ở một bên không động nữa.
Khương Lâm dùng dao nhỏ rạch một miếng thịt ra, nhìn một chút, nói, “Bề mặt hẳn đã chín, con mồi tương đối lớn, chúng ta vừa ăn vừa nướng.”
Nhóm yêu quái đã sớm không nhịn được, vào lúc này nghe Khương Lâm mở miệng, hoan hô một tiếng, dùng đao đá trong tay cắt thịt.
Năng lực học tập của bọn họ rất mạnh, mặc dù chưa bao giờ ăn qua, cũng chưa bao giờ xài đao qua, nhưng mà dựa theo dáng vẻ của Khương Lâm, trừ đầu chó đầu óc trổ mã không hoàn toàn, những con yêu khác đều cắt ra hình dạng.
“Oa, ăn thật ngon!”
“Trước kia ta ăn thịt cũng không có mùi vị gì, cái này mùi thật là thơm nha.”
“Nguyên lai dùng lửa đốt thịt so với ăn sống còn ngon hơn nhiều!”
“...”
Khương Lâm nhìn về những con yêu quái dễ thỏa mãn này, cười một tiếng, ngon tay lặng lẽ bấm tách.
Giờ từ trong hư không tới, mang theo mùi hương này tung bay ra chỗ xa hơn.
Thanh Hoàn là một con mãng xà màu xanh, thời điểm hắn còn chưa hóa thành yêu, ở trong mảnh núi rừng này chính là kẻ đứng đầu trong chuỗi thức ăn.
Sau đó được cơ duyên tu luyện thành yêu, thiên phú cực cao, thực lực phi phàm, rất nhanh thành một trong những bá chủ của Bạch Hổ Lĩnh.
Trừ hắn ra, còn có một Ngưu Phong và một con báo cái có hoa văn rất đẹp.
Bọn họ không ai phục ai, thực lực cũng không chênh lệch lắm, mỗi người đều chiếm một địa bàn riêng, ít có va chạm, đại đa số thời gian đều yên ổn sống với nhau.
Cho đến khi Bạch Cốt Tinh tỉnh lại.
Hôm Bạch Cốt Tinh thành mà, toàn bộ bầu trời ở Bạch Hổ Lĩnh bị ma khí bao phủ ngút trời, tất cả sinh linh ở đây đều bị ma quỷ áp chế run rẩy.
Tạm thời không đề cập đến chim muông thú vật, bọn họ tu đạo yêu tu đều biết: Bạch Hổ Lĩnh nghênh đón một đại ma đầu cường đại.
Hắn thử dò xét Bạch Cốt Tinh trong một đoạn thời gian, phát hiện ra người này bản tính hết sức nóng nảy, nhưng đầu óc chỉ bình thường thôi, tạm thời cũng không có ý tưởng xưng vương.
Nhưng mà hắn cũng biết là tạm thời, yêu ma thực lực mạnh, tính cách phân nửa bá đạo, đến khi Bạch Cốt kịp phản ứng, muốn ở Bạch Hổ Lĩnh xưng vương, bọn họ - những bá chủ nhỏ này phải làm sao?
Thanh Hoàn đi thăm hỏi Ngưu Phong và Báo cái, ba người hiếm khi hòa bình ngồi chung một chỗ thương lượng một ít chuyện.
Nhưng mà còn chưa thương lượng nguyên do, bọn họ liền nghe được câu nói kia của Khương Lâm.:
“Từ hôm nay trở đi, ta, Bạch Cốt, là người đứng đầu Bạch Hổ Lĩnh.”
Ba con yêu quái trố mắt nhìn nhau, quyết định trước tiên quan sát một chút.
Thời điểm ban ngày, Thanh Hoàn đặc biệt nhạy bén, lười biếng nằm trong động của mình, nghe hai con tiểu yêu vô cùng phấn khởi đi ngang qua, mơ hồ nghe thấy thảo luận cái gì mà “thức ăn”, “nhà ở.”
Thanh Hoan lơ lễnh: hắn- Đại Vương Thanh Xà cho đến bây giờ cũng không thiếu ăn thiếu ở được chứ?
Cho đến khi có mùi thơm theo gió từ bên ngoài truyền vào.
Thanh Hoàn:!
Cái này, đây là mùi gì?