Ngày thứ hai Chu Cảnh bày bán đã có khách nghe danh mà tìm tới, mới sáng ra đã bắt đầu bận rộn mãi tới trưa chợ tan ba người mới có thời gian thở dốc, Chu Cảnh bớt ra chút thời giờ đi mua giấy và bút mực, lại chạy tới gần trường tư thục bỏ ra 10 văn tiền tìm một học sinh nhờ hướng dẫn cách đọc sách vỡ lòng, ghi chú vào bằng chữ hiện đại.
Buổi tối sau khi về nhà hắn bớt chút thời gian dạy cho Thẩm Mặc Thẩm Lâm cách cộng trừ nhân chia, học thuộc lòng bảng cửu chương, kết quả là hai người tính sổ nhanh thần tốc.
Mười mấy ngày trôi qua, việc buôn bán tốt đến nỗi một ngày mang theo 50 cân lạp xưởng cũng nhanh chóng bán sạch. Hôm nay ông lão lần trước mở hàng lại tới mua, còn dẫn theo vài vị bằng hữu nên một lúc liền bán được 15 cân, thành ra mới giữa trưa đã hết hàng.
Bán xong sớm nên Chu Cảnh liền đề nghị gửi quầy hàng và xe lừa ở trạm dịch, bọn họ có thể tranh thủ đi dạo một vòng.
Thẩm Lâm tuy đã nhiều ngày theo lên trấn trên bán hàng nhưng trừ con đường đi tới chỗ bán và tới quầy thịt của đồ tể Ngô thì căn bản chưa từng có cơ hội nhìn ngó xung quanh, nghe Chu Cảnh đề nghị thì rất là hưởng ứng.
Vì số lượng lạp xưởng làm ra mỗi ngày tăng lên nên lượng thịt mua cũng tăng, mà mua càng nhiều thì giá càng rẻ, chỉ mới mười mấy ngày ngắn ngủi bọn họ đã kiếm được 5, 6 lượng bạc. Thẩm Mặc càng vui vì Thẩm Lâm có thể học thêm kiến thức liền đồng ý.
Thẩm Lâm đã có tiền công có thể tự mình mua sắm, Chu Cảnh liền đưa cho Thẩm Mặc 1 lượng bạc. Tuy bạc trong nhà là do Thẩm Mặc quản lý nhưng tiền bán lạp xưởng ban ngày đều do Chu Cảnh cầm, Thẩm Mặc sợ trong chợ nhiều người phức tạp lại đυ.ng phải trộm cắp.
Ba người đi dạo một chút, chủ yếu vẫn là mua thức ăn, tới trước cửa một tiệm vải Chu Cảnh liền dừng lại.
“Quần áo trên người chúng ta đều chồng chất mụn vá, trước kia đi ra đi vào đều quanh quẩn trong thôn cũng chẳng sao, nhưng giờ đã bắt đầu phải ra ngoài buôn bán, mặc thế này không được tốt lắm. Chúng ta mua vài cuộn vải may quần áo đi!”
“Được.” Thẩm Mặc gật đầu.
Ba người bước vào tiệm, huynh đệ Thẩm gia liền đi tới chỗ vải thô giá cả rẻ nhất. Đã là vải thô mà giá còn rẻ nhất thì tất nhiên chất lượng không thể nào tốt được, màu sắc và hoa văn trên vải vừa xấu vừa quê mùa. Thời đại này kỹ thuật nhuộm màu còn thô sơ mà còn chú ý tới chi phí rẻ nên cũng không thể đòi hỏi màu sắc đẹp mắt được.
Huynh đệ Thẩm gia vốn định chọn vài cuộn vải màu tối liền bị Chu Cảnh bác bỏ.
“Tuổi còn trẻ mà cả ngày mặc đồ u ám thế này nhìn chẳng có tinh thần gì cả, huống chỉ tiểu đệ vẫn chưa gả chồng, vẫn nên mặc màu tươi sáng chút mới tốt.”
Hắn chỉ vào một cuộn vải màu xanh lam và xanh lá nhạt nói: “Hai người mặc màu này đẹp này!”
Chưởng quầy vội khen: “Khách quan đúng là có mắt chọn, hai màu này đúng là đang rất được các song nhi yêu thích trong năm nay, một thước 12 văn.”
(1 thước = ⅓ mét)
“Mắc quá đi, mua loại 7 văn một thước là được rồi.” Thẩm Lâm lập tức nói.
“Nghe ta, nhà chúng ta bây giờ không thiếu vài văn tiền này.” rồi hắn quay sang nói với chưởng quầy: “Lấy cho ta mỗi màu 20 thước, ta sẽ làm cho hai người họ mỗi người 1 bộ, còn màu thiên thanh bên kia thì lấy cho ta 10 thước rưỡi.”
Chu Cảnh còn mua một ít vải bông, vải bông ở thời đại này được xem như loại tốt, mềm mại tinh tế, chỉ có gia đình trung lưu trở lên mới có thể mua được. Chu Cảnh định làm cho ba người mỗi người một bộ phòng trường hợp quan trọng gì đó thì có đồ đẹp mặc, không đến nỗi mất mặt. Bình thường làm việc thì vẫn mặc quần áo vải thô, nhưng hắn mua lại là loại cao cấp nhất trong các loại vải thô.
Lúc thanh toán Thẩm Lâm còn định trả tiền, cơ mà tiền của cậu căn bản không đủ, dù chỉ trả cho một mình mình cũng không đủ. Chu Cảnh mua vải bông là loại tốt nhất nên giá cả mắc muốn chết, vì thế đành thôi vậy.
Bởi vì ba người Chu gia đều còn bận buôn bán, hai song nhi thức khuya dậy sớm không có thời gian tự may quần áo nên chỉ có thể nhờ người khác làm.
Thẩm Mặc nói: “Không bằng giao cho Thẩm Đại Nương đi, đương gia bà mất sớm, một mình bà ấy nuôi lớn đứa con trai cũng không dễ dàng, trong nhà vẫn luôn khó khăn túng thiếu, vài năm nay con trai bà ấy lớn chút mới phụ giúp được việc trong nhà. Hơn nữa nhân phẩm Thẩm Đại Nương không tồi, làm việc cẩn thận thành thật, sẽ không gian dối đâu.”
“Được.” Chu Cảnh nói: “Em cứ nói chuyện với bà ấy, quần áo vải thô chúng ta mặc khi làm việc nên đều may áo ngắn quần ngắn, mà vải bông thì mặc trong dịp quan trọng nên phải may thành trường sam. Hình thức thì thời gian qua em cũng nhìn thấy rất nhiều công tử mặc trên phố rồi, cứ vẽ ra vài kiểu đẹp đẹp cho bà ấy làm theo.”
“Được.” Thẩm Mặc đáp ứng, lúc đưa vải sang lại lén giữ lại hai xấp làm quần áo cho Chu Cảnh. Thẩm Lâm kỳ quái hỏi: “Đại ca, huynh lén giữ lại làm gì vậy?”
Thẩm Mặc ngượng ngùng nói: “Hán tử trong thôn chúng ta phàm đã có phu lang thì làm gì có ai lại nhờ phu lang nhà khác may quần áo chứ, huynh muốn tự tay may quần áo cho phu quân.”
“Nhưng mỗi ngày huynh đều phải đi theo bày quầy, làm gì có thời gian chứ?”
Thẩm Mặc nói: “Huynh may vá nhanh, tuy may trường sam thì mất thời gian hơn nhưng quần áo ngắn rất dễ làm, ba ngày là xong hai bộ thôi. Ngày mai huynh sẽ tìm đại một lý do thân thể không thoải mái trốn ở nhà vài ngày là được.”
“Vậy được rồi.”
—--
Lúc bọn họ tới nhà Thẩm Đại Nương thì chỉ có một mình bà ở nhà, con trai bà Vương Đại Lực đã lên trấn trên làm bốc vác, một ngày có thể kiếm được 30 văn.
“Thẩm Đại Nương, hôm nay con tới là muốn phiền đại nương giúp nhà con may vài bộ y phục.” Thẩm Mặc nói.
Tuy nhà của Chu gia được dãy tường vây cao bao quanh che chắn, người không thôn căn bản nhìn không thấy bên trong như thế nào hoặc đang làm gì, nhưng xe lừa ngày ngày đi sớm về trễ và lúc nào cũng chất đầy đồ đạc khiến người khác vẫn có thể đoán được Chu Cảnh đang buôn bán ở trấn trên.
Thẩm Đại Nương vuốt ve xấp vải dưới tay, vải bông thì không cần nói, cực kỳ mềm mại, chất liệu tốt thế này chỉ có mấy tiểu thư song nhi gia đình giàu có ở trấn trên mới có điều kiện mặc, mà người nhà nông đυ.ng cũng chẳng dám đυ.ng chỉ sợ làm dơ phải đền tiền.
Mà xấp vải thô bên cạnh cũng không phải loại vải rẻ nhất mà bà đang mặc trên người, cũng chỉ có mấy nhà có điều kiện trong thôn mới có thể mua được.
Xem ra Chu gia thật sự buôn bán kiếm được không ít tiền, lại nghĩ đến ngôi nhà mới xây còn là nhà ngói gạch xanh mà trong thôn không mấy ai có, Thẩm Đại Nương cũng không nói được trong lòng có tư vị gì. Lúc trước Chu gia còn nghèo hơn nhà bà, bây giờ ngay cả quần áo cũng dám thuê người khác làm.
“Hai xấp vải thô này may cho ta và tiểu đệ mỗi người một bộ quần áo ngắn, gọn gàng chút để mặc làm việc cho tiện, ta trả đại nương 20 văn một bộ, còn vải bông thì may thành trường sam, làm sẽ mất công hơn nên ta sẽ trả 25 văn một bộ..”
Bốn bộ quần áo tổng cộng là 90 văn tiền, chính là tiền công 3 ngày bốc vác của con trai bà. Thẩm Đại Nương không có thời gian để ý tới chút chua xót trong lòng, vội vàng đáp ứng.
“Bốn bộ quần áo chắc khoảng 5 ngày là xong, tới lúc đó mấy đứa tới đây mà lấy. Cứ yên tâm, đại nương nhất định may thật đẹp thật cẩn thận.”
Thẩm Mặc lại nói sơ qua về hình thức của trường sam, sau đó hai huynh đệ liền trở lại Chu gia.
Mới vừa đi tới trước nhà liền thấy một đàn vịt xếp hàng đi qua ngay trước cổng. Trong thôn cơ hồ mọi nhà đều nuôi thả gà vịt, tới buổi tối chúng nó có thể tự tìm được đường về nhà.
Đây là cảnh rất hay gặp nên Thẩm Mặc cũng không để ý nhiều, chỉ như bình thường định mở cổng vào nhà. Đột nhiên không hiểu sao mà con vịt đi đầu lại như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đập cánh bay lại mổ Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc không phòng bị, bất ngờ bị mổ một cái liền kêu lên đau đớn. Tiếng kêu này cực kỳ thảm thiết, Chu Cảnh ngồi trong nhà cũng nghe được rành mạch, vội buông công việc trong tay chạy vọt ra ngoài.
Vừa mở cửa hắn liền thấy Thẩm Mặc và Thẩm Lâm đá loạn con vịt mổ người kia, nhưng không biết là do sức chiến đấu của nó cường hãn hay là Thẩm Mặc Thẩm Lâm kiêng kị hạ chân lưu tình, vậy mà trước mặt Chu Cảnh còn dám mổ Thẩm Mặc thêm mấy cái.
Chu Cảnh đi lên cũng mặc kệ vịt nhà ai, tung cước đạp bay con vịt hổ báo làm nó văng ra một đoạn, sau đó không nhúc nhích nữa.
“A anh đá chết nó rồi, đó là người trong thôn nuôi đó, để người ta biết thì không hay đâu.” Thẩm Mặc lo lắng nói.
“Đã lúc nào rồi em còn lo cho nó!”
Chu Cảnh bước lên quỳ một chân xuống xem xét chỗ Thẩm Mặc bị mổ phải, hắn để chân Thẩm Mặc lên đùi mình rồi vén ống quần lên nhìn xem thương tích thế nào.
Hành động này khiến Thẩm Mặc hoảng sợ xanh mặt, đau đớn gì đều bay mất. Có câu dưới chân nam nhi là hoàng kim, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ chứ sao có thể quỳ trước mặt mình.
Thẩm Mặc định rút chân lại nhưng đã bị Chu Cảnh giữ chặt lấy.
Chu Cảnh cau chặt mày gần như có thể kẹp chết một con ruồi, thanh âm càng trầm xuống.
“Đừng nhúc nhích.”
Tuy âm lượng không lớn nhưng rõ ràng đã mang theo tức giận.
Thẩm Mặc không dám động đậy nữa.
Trên đùi Thẩm Mặc có mấy chỗ đã bị mổ rớm máu, Chu Cảnh nhìn mà không khỏi lo lắng. Dù sao đám gà vịt cả ngày đều ăn tạp bên ngoài, mỗi ngày mổ phải thứ gì đâu ai biết được, ai biết được có mang theo vi khuẩn hay mầm bệnh gì hay không.
Chu Cảnh càng nghĩ càng lo lắng, sắc mặt lại càng nghiêm trọng. Thẩm Mặc thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn không những không sợ hãi, ngược lại trong lòng càng thấy ấm áp. Nhìn đi, phu quân lo cho mình tới nỗi thể diện nam nhân cũng không màng.
Thẩm Mặc trong lòng đang ngọt ngào, bỗng bị Chu Cảnh bế lên một hơi đưa vào trong viện. Hắn múc một ít nước giếng sạch rửa miệng vết thương trên đùi Thẩm Mặc, rửa đi rửa lại vài lần rồi mới ôm người vào phòng.
Từ đầu đến cuối Thẩm Lâm vẫn luôn đi theo làm cho Thẩm Mặc ngại muốn chết.
“Em chỉ bị mổ vài cái thôi, hồi nhỏ lúc cho vịt ăn cũng bị tụi nó mổ không ít lần, qua mấy ngày là khỏi ấy mà.”
Chu Cảnh nhìn Thẩm Mặc một lúc thật lâu, sau đó không nói một lời liền quay người đi mất. Thẩm Mặc còn tưởng như vậy là xong, mặc kệ thế nào cậu bị mổ thành như vậy, phu quân lại không hỏi một lời khiến cậu rất là không thoải mái, nhưng không ngờ khó chịu trong lòng chưa tan đã thấy Chung đại phu bị mời tới.
Chung đại phu nhìn mấy vết mổ trên chân Thẩm Mặc, hai cọng ria mép thiếu chút vểnh lên, tức giận phun ra hai chữ, “Không sao!”
Có điều nhìn sắc mặt Thẩm Mặc lại bắt mạch cho cậu.
“Thẩm tiểu tử mấy ngày nay xem ra được bồi dưỡng không tệ, thân thể khôi phục rất nhiều, không còn hư nhược nữa rồi.”
Trên thực tế có thể khôi phục nhanh như vậy đúng là đã khiến Chung đại phu giật mình. Bồi bổ bằng thức ăn tuy rằng đơn giản, nhưng người nhà nông mấy ai dám bỏ tiền ra mua nhiều thức ăn đắt như vậy, cho nên rõ ràng là biện pháp dưỡng thân thể nhanh nhất nhưng đồng thời cũng là chậm nhất.
Có điều nhìn căn nhà khí phái mà Chu gia mới xây xong, còn cả gia cụ lẫn vật trang trí tinh xảo bên trong nhà, quả thực xa hoa chẳng khác gì nhà phú hộ ở trấn trên, chẳng trách có tiền bồi bổ cho phu lang.
Tuy nghe thân thể Thẩm Mặc đã khá hơn nhiều, nhưng biểu tình trên mặt Chu Cảnh vẫn không thả lỏng mấy, ngược lại lo lắng hỏi: “Đã có thể dùng dược thiện chưa?”
Chung đại phu nói: “Trước kia cơ thể Thẩm tiểu tử suy nhược nên ta không kiến nghị cậu ta dùng dược thiện, nhưng giờ thì có thể rồi. Để ta viết cho ngươi phương thuốc, bên trong đều là dược liệu quý chỗ ta không có, ngươi đi tới hiệu thuốc trấn trên mà bốc. Sớm tối mỗi ngày 2 lần, uống nửa tháng là được rồi không cần uống nhiều.”
Phương thuốc này nếu đổi lại là bất kỳ nhà nào trong thôn Chung đại phu cũng không dám khai, cũng chỉ có mình Chu Cảnh mới thản nhiên mà nhận lấy. Nhìn thấy nhà cửa Chu gia rộng rãi khí phái, gia cụ tinh xảo đẹp mắt, Chung đại phu không cho rằng Chu Cảnh sẽ thiếu vài chục lượng bạc mua đứt mảnh đất. Nếu nhà Chu gia không được bao vây bởi dãy tường vây thì người trong thôn có thể nhìn được rõ ràng bên trong, tới lúc đó không ít người sẽ đoán được Chu Cảnh đã mua luôn mảnh đất này rồi.
Chu Cảnh nhận lấy phương thuốc, vẫn không yên tâm lắm hỏi lại: “Vết thương trên chân Tiểu Mặc thật sự không cần thuốc sao?”
Chung đại phu muốn cạn lời luôn, có chút thương tích bé xíu vậy mà cũng nhảy dựng lên là sao? Phu lang tức phụ nhà ai lúc cho gà vịt ăn mà không bị mổ chứ!
Có điều Chung đại phu vẫn lấy ra thuốc mỡ đưa cho Chu Cảnh, “Nếu ngươi thật sự không yên tâm thì lấy cái này mà bôi.”
Lúc này Chu Cảnh mới yên lòng, hắn nhanh chóng bôi thuốc cho Thẩm Mặc, lại quay sang bảo Thẩm Lâm vào rót chén nước đường cho Chung đại phu, từ lúc ông tới đến giờ còn chưa được uống ngụm nước nào.
Chung đại phu vừa uống nước đường vừa cảm thán, người trong thôn ai cũng nói Chu Cảnh là tên lưu manh cả ngày không làm được chuyện gì đứng đắn, ai gả cho hắn chính là bị liên lụy chịu khổ. Không ngờ Chu Cảnh lại là một hán tử thương yêu phu lang như vậy, mà xem ra gia đình hắn cũng càng ngày càng tốt lên. Nếu để mấy người kiến thức hạn hẹp trong thôn biết được chỉ sợ lại nổi lên tâm tư không chính đáng.
Chu Cảnh bôi thuốc xong thì đứng dậy đưa Chung đại phu trở về, lúc về nhà trong tay còn xách theo một con vịt béo đã chết.