Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 27. Kiếm tiền (2)

Bán lạp xưởng nguyên một ngày vừa mệt vừa đói, nhưng ba người trở về ai cũng không buồn đi nấu cơm, ngược lại cùng nhau chụm vào đếm tiền. Ba người thay phiên nhau đếm một lần, trừ đi tiền mua thịt thì còn lại 731 văn.

Buổi sáng trước khi đi họ mang theo một lượng bạc vụn và một xâu tiền để phòng thân.

Thẩm Mặc Thẩm Lâm thấy buổi sáng mang đi một đống tiền, trở về lại chỉ còn chút ít này, đó là còn bán hết được xúc xích rồi. Tuy trong lòng biết tiền là chi cho phí quầy hàng và mua nguyên liệu cho ngày mai, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Chu Cảnh khuyên: “Giai đoạn đầu buôn bán đều phải chi nhiều tiền, chưa thấy hồi vốn là chuyện bình thường, thậm chí có người phải chịu lỗ một thời gian mới thấy được lợi nhuận.”

Thẩm Lâm không lên tiếng mà chỉ yên lặng ngồi đếm tiền, cậu tính toán chậm, tính một hồi lâu rồi mới kết luận: “Thật ra hôm nay chúng ta lời được 200 văn, nếu cứ như vậy thì một tháng chúng ta có thể kiếm được 6 lượng”

Thẩm Lâm trợn mắt hít sâu một hơi, “6 lượng? Trồng trọt cả năm mới dư được trên dưới 15 lượng, chúng ta như vậy chẳng phải 3 tháng là có thể kiếm tương đương sao!”

Nói xong lại không khỏi ảo não: “Sáng nay đệ đã ăn hết 2 cân lạp xưởng, đó chính là 50 văn tiền đó, hồi trước đệ tiêu nửa năm cũng không hết 50 văn đâu, phá của quá à!”

Nhìn thấy lạp xưởng thật sự có thể bán được nhiều tiền như vậy, Thẩm Lâm nổi lên đau lòng hận không thể quay ngược thời gian đập cho mình một trận, lúc ấy sao mình lại ăn nhiều như thế chứ?

Thẩm Mặc cũng đau lòng nói: “Huynh cũng đã ăn một cân, tốn tiền quá.”

Chu Cảnh dở khóc dở cười: “Chúng ta làm lạp xưởng là để kiếm tiền, nhưng kiếm tiền vì cái gì, chẳng phải là để cải thiện sinh hoạt, được ăn no mặc ấm sao? Nếu không chẳng phải đã đầu đuôi lẫn lộn rồi.”

Quan niệm của nông dân thời này nhất thời còn chưa tân tiến được như vậy.

Thẩm Mặc nói: “Nhưng là, nhà chúng ta mấy ngày nay vì làm lạp xưởng mà chi tiêu không ít, mỗi ngày tiêu khoảng 577 văn, sáu ngày đã chi hơn 3 lượng rồi, tiền trong tay chúng ta đâu còn bao nhiêu nữa.”

Chu Cảnh nói: “Ăn ngon mặc đẹp cũng không có nghĩa là ăn uống thả cửa, chủ yếu là không bạc đãi thân thể mình thôi. Nếu chỉ vì cần kiệm mà để cơ thể thiếu dinh dưỡng tới nỗi đổ bệnh chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.”

Thẩm Mặc nghĩ một chút nói: “Cũng phải, nhưng cũng không thể quá mức.”

Rất nhanh Thẩm Mặc Thẩm Lâm không còn rối rắm với việc này nữa, bây giờ hai người đã ý thức được bán lạp xưởng là việc có thể kiếm được rất nhiều tiền, chỉ nghĩ ăn cơm nhanh một chút rồi lại đi làm lạp xưởng.

Thẩm Lâm nói: “Đại ca, anh rể để đệ đi nấu cơm, lát nữa cơm nước xong chúng ta còn phải làm lạp xưởng tiếp nữa.”

“Được, đệ đi đi.” Chu Cảnh đáp, “Đừng có tiếc dùng dầu ăn, làm giống như ta nấu vậy đó.”

“Biết rồi.”

“Ngày mai lúc về cần mua một ít giấy bút để ghi sổ sách, nếu không sinh ý lớn dần rồi tính toán thu nhập sẽ bị rối.”

“Anh còn biết chữ?” Thẩm Mặc thật sự không ngờ Chu Cảnh lại có bản lĩnh như vậy, thế mà lại còn hiểu biết chữ nghĩa.

Chu Cảnh nói: “Em đừng có xem như có gì đặc biệt hơn người thế chứ, ở chỗ của tôi hầu như người nào cũng biết chứ, ai cũng 12 năm gian khổ đèn sách, thật sự không có gì đặc biệt. Có điều tôi thấy chữ in trên giấy dầu không giống lắm với chữ tôi biết, xem ra tôi vẫn phải học lại lần nữa. Sau này nhà chúng ta chuyên làm ăn buôn bán, em cũng phải học chữ, ít nhất việc xem khế ước hay tính toán sổ sách không thành vấn đề.”

“Em, em cũng có thể học?” Thời đại này đọc sách được xem như một chuyện cực kỳ thần thánh sự, thậm chí trong học đường đều là hán tử, không cho phép cô nương và song nhi nhập học.

Chỉ có gia đình giàu có mới nguyện ý bỏ tiền ra cho cô nương và song nhi đọc sách, còn người nhà nông đều xem đây như một việc đốt tiền lãng phí.

“Tất nhiên, chúng ta còn phải làm ăn buôn bán, có mời người về dạy chỉ sợ cũng không có thời gian học, tôi định mua vài quyển sách vỡ lòng rồi thỉnh giáo vài người biết chữ cách đọc, lại dùng chữ của chỗ tôi đánh dấu lại, dần dần rồi sẽ biết thôi, em cũng cùng học với tôi!”

“Ừm, em nhất định sẽ cố gắng.” Thẩm Mặc bỗng nghĩ tới gì đó ấp a ấp úng hỏi: “Vậy tiểu đệ thì sao, đệ ấy có thể cùng học không? Không cần phiền đến anh, em học xong sẽ tự dạy cho đệ ấy.”

“Đương nhiên có thể, đệ ấy biết chữ sau này tất có tác dụng, dù là gả ra ngoài thì cũng được nhà chồng xem trọng hơn.” Chu Cảnh lấy ra 20 văn từ trong đống tiền lời, “Tôi định trả công cho tiểu đệ một ngày 20 văn tiền, em thấy thế nào?”

Chu Cảnh vốn tưởng rằng Thẩm Mặc sẽ đồng ý không chút nghĩ ngợi, không ngờ cậu lại lắc đầu nói: “Không nghĩ sao hết, lúc trước đệ ấy còn nhỏ thì thôi đi, em chỉ có mình đệ ấy là em trai, em chịu cực chút để đệ ấy thoải mái xem như là trách nhiệm của người làm đại ca. Nhưng bây giờ em đã thành gia có phu quân, bất kỳ chuyện gì cũng không còn là chuyện của một mình em mà là chuyện của cả nhà, em chăm lo cho đệ ấy là vì máu mủ tình thân, nhưng anh cũng không cần chịu trách nhiệm với tiểu đệ. Bây giờ đệ ấy ở nhà ta, phí dụng ăn uống đều là nhà ta lo, vậy đệ ấy cũng nên xuất chút sức lực phụ giúp, đây không phải chuyện đương nhiên sao?”

Thẩm Mặc có thể nghĩ như vậy vì cái nhà này, Chu Cảnh cũng không cảm thấy cậu là người lòng dạ hẹp hòi hay không thương yêu huynh đệ, người lại hắn thật sự vui vẻ, chứng tỏ cậu cũng không phải kiểu chiều em trai cuồng như ở hiện đại (1).

Chu Cảnh nói: “Tôi hiểu ý em, có điều việc gì phải ra việc đó. Chúng ta chăm sóc đệ ấy là vì tình thân, nếu đệ ấy biết ơn thì sẽ nhớ kỹ trong lòng, như vậy chúng ta càng phải trả tiền công sòng phẳng, xem như giúp đỡ đệ ấy cũng được, trong tay đệ ấy có tiền lúc muốn tự mua gì cũng tiện, sau này gả chồng trong tay có chút của cải thì địa vị càng được đảm bảo. Hơn nữa đâu có ai làm không công mãi được, thời gian lâu rồi thì dù người thân cũng không khỏi có bất mãn.”

“Giống như trong thôn này có rất nhiều nhà không phân gia, tiền trong nhà đều do mẹ chồng quản lý, nhà ai mà không có người lén lút oán giận chứ? Làm không tốt, dù tình cảm có tốt đến đâu rồi từ từ cũng sẽ bị mài cho phai nhạt.”

“Nhưng giờ anh vẫn đang nuôi đệ ấy mà!”

“Bởi vậy tôi mới nói đó là tình thân, sau này đệ ấy hồi báo chúng ta cũng là tình thân, không thể gom lại thành một được.”

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được, vậy nghe Cảnh ca, em cũng tin đệ đệ em cực cực khổ khổ chăm lo không phải kẻ vô ơn.”

Thẩm Lâm làm xong cơm tối thì gọi hai người vào ăn, Thẩm Mặc liền đem chuyện Chu Cảnh muốn dạy cậu đọc sách và trả tiền công nói ra.

Cái trước thì Thẩm Lâm mừng rỡ vỗ tay hoan hô, nhưng nghe tới chuyện sau thì cậu nhất quyết không chịu.

Hai người dây dưa đưa đẩy nửa ngày, không biết cuối cùng Thẩm Mặc khuyên thế nào mà Thẩm Lâm rốt cuộc cũng chịu nhận.

Trước giờ Chu Cảnh nấu ăn luôn là dầu mỡ đầy đủ, gia vị phong phú, Thẩm Lâm đi theo nhìn cũng học được bảy, tám phần.

Bữa cơm này gồm 3 mặn 1 canh, 3 mặn gồm lạp xưởng chiên, thịt thái sợi xào nấm mèo và trứng gà chiên, còn canh là canh xương hầm, cùng học theo Chu Cảnh bỏ thêm cẩu kỷ và táo tàu cho ngọt nước.

“Ừm, hương vị không tồi, tuy không ngon bằng ta làm nhưng cũng đã học được tinh túy, từ từ luyện là ngon ngay.”

Thẩm Lâm nói: “Học cách nấu của huynh đúng là hương vị khác hẳn, cơ mà lãng phí quá đi, thêm mớ gia vị đó vào cũng không no bụng được, lại tốn không ít tiền.”

Chu Cảnh nói: “Tiểu đệ nhớ cho kỹ, ăn không nghèo mặc không nghèo, không có cách kiếm tiền mới phải chịu cảnh nghèo khổ!”

Thẩm Lâm không lên tiếng, cảm thấy dù thế nào Chu Cảnh vẫn có thể dùng lý lẽ “phá của” để ngụy biện, có điều giờ cậu đã nhìn ra được sở dĩ Chu Cảnh dám phá của là vì hắn thật sự có bản lĩnh kiếm tiền. Nếu Chu Cảnh đã không còn khắt khe với ca ca mà mình lại được ăn ngon thì còn ý kiến ý cò làm gì nữa.

Cơm nước xong xuôi, Chu Cảnh liền bắt đầu thu xếp làm lạp xưởng, Thẩm Mặc và Thẩm Lâm vẫn làm trợ thủ cho hắn. Công đoạn nặng nhất là bằm thịt thì thay phiên nhau làm, Chu Cảnh nghĩ cứ như vậy không phải biện pháp tốt, định bụng tìm cách làm cái máy xay thịt.

Ngày đầu tiên bán lạp xưởng ba người đều mệt đến bở hơi tai, đặt lưng xuống là ngủ thẳng cẳng.

—-------

Chủ thích:

1. Từ gốc là Phù đệ ma (扶弟魔): là một kiểu chị gái cưng chiều em trai một cách mù quáng, muốn gì cũng cho, ngay cả mình tán gia bại sản cũng phải chăm lo cho em trai.