Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 9. Bởi vì người đó là anh

“Ô đây không phải Thẩm Lâm à? Sao lại ngồi xổm ở đây?” Người vừa hỏi thăm là cháu trai họ hàng xa của lý chính thôn Vương gia, tên là Vương Bách Xuyên, thân hình cao lớn cường tráng, rất giỏi việc đồng áng. Tính cách y cũng không tồi, không có thành kiến nặng nề với huynh đệ Thẩm gia như những người khác trong thôn, ngược lại mỗi lần thấy hai anh em đều nói chuyện khách khí.

Thẩm Lâm vừa ngẩng đầu lên liền lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, Vương Bách Xuyên nhìn mà hoảng sợ.

“Thẩm Lâm cậu làm sao vậy? Sau mặt đỏ dữ vậy, có phải phát sốt rồi không? Tôi dẫn cậu đi lang trung nhé!” Vương Bách Xuyên bùm bùm quăng ra một tràng rồi hấp tấp chạy tới định ôm người đi xem bệnh.

Tay mới vừa đυ.ng tới quần áo Thẩm Lâm cậu bỗng giật thót mình như đỉa phải vôi, hình ảnh trong phòng khi nãy vất vả lắm mới áp xuống được giờ lại nở bung trong đầu. Thẩm Lâm tức khắc xấu hổ buồn bực, cái chuyện đáng xấu hổ như vậy sao lại cứ quẩn quanh trong não mà không xua đi được chứ?

Đều tại cái tên Vương Bách Xuyên đáng ghét này, nếu không phải tự dưng y gọi mình, lại bảo mặt mình đỏ thì làm sao đang êm đẹp lại nhớ tới chứ!

Tức khắc, Thẩm Lâm như tìm được lý do hợp lý liền hung hăng mắng: “Ngươi mới phát sốt ấy! Ngươi mới có bệnh!” Mắng xong hai câu này cậu liền xoay người chạy vào trong, cánh cửa cỏ đóng sầm lại.

Ngoài cửa, Vương Bách Xuyên nhìn bóng dáng Thẩm Lâm biến mất, thần sắc bỗng ảm đạm hẳn.

“Bách Xuyên, con lại nói chuyện với Thẩm Lâm đó hả?” Lý a ma đi tới, thần sắc ra vẻ không tán thành nói.

“A ma, Thẩm Lâm rất tốt, ngài đừng có thành kiến với cậu ấy!”

“Cái gì mà thành kiến? Một song nhi còn chưa xuất giá mà ngày ngày ngốc ở nhà anh rể, lại nói anh rể nó là người như thế nào chứ, học hành không nghề nghiệp cũng không, lâu ngày ở chung với hạng người đó thì cũng chẳng phải thứ gì tốt. Ta nói chứ, nồi nào úp vung nấy, anh em Thẩm gia đều cùng đức hạnh cả!”

“A ma!”

“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.” Lý a ma tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy huynh đệ Thẩm gia đều không phải thứ tốt, có điều ông ta cũng không muốn vì người ngoài mà cãi nhau với con trai. “Nhưng mà ta nói con nghe, sau này con không được lén lút nói chuyện với nó nữa, cái thằng Thẩm Lâm đó chính là đứa gả không được, đừng để nó bám lên người. Con trai ta tài giỏi như vậy……”

“A ma, ngài có thể đừng nói nữa không!”

Hai người ồn ào đi xa dần, Thẩm Lâm ngồi xổm trong viện nghe đứt quãng câu được câu không, bĩu môi. Cậu không phục tự lầm bầm: “Gả không được cũng đâu có gả cho con trai nhà mấy người, làm như quý lắm ấy! Tưởng con trai mấy người là thịt heo hả, ai nhìn cũng muốn gặm mấy phát không bằng, thật không biết xấu hổ!”

“Đệ đang nói gì vậy?”

Sau lưng bỗng vang lên tiếng người làm Thẩm Lâm sợ tới mức nhảy dựng lên la toáng, quay lại thấy là Chu Cảnh, mặt Thẩm Lâm bùm một cái lại đỏ rực, ánh mắt bắt đầu đảo lung tung.

“Không, không có gì. Đại ca đệ đâu rồi sao không thấy?”

Cái kiểu có tật giật mình này của Thẩm Lâm đúng là không đánh đã khai, Chu Cảnh hơi nhướn mày, Thẩm Lâm tức khắc câm miệng không hỏi nữa.

“Trong nhà hết không còn hạt gạo nào, ta tính lên núi tìm chút thức ăn đổi lương thực với thôn dân, đệ có đi chung không?”

“Đệ……” Thẩm Lâm vừa đáp một chữ, một người từ sau lưng Chu Cảnh chậm rãi đi ra nói: “Không phải anh muốn đi trấn trên bán con gà rừng kia sao? Em với anh cùng đi.”

Chu Cảnh xoay người nhìn Thẩm Mặc, vẻ mặt có chút khó lường. Hắn đứng dậy đi tới cạnh cậu, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: “Em thế này rồi còn có thể đi trấn trên sao, xem ra tôi không nên nhẹ tay như vậy!”

Mặt Thẩm Mặc bỗng đỏ bừng, rồi lại nghĩ tới gì đó mà ủ rũ hẳn, cuối cùng cắn môi cả người cơ hồ lung lay sắp đổ, trông có vài phần đáng thương.

Nhưng mà Chu Cảnh lại nhẫn tâm xoay người cầm lấy cung tên đi ra khỏi nhà, đi tới cửa rốt cuộc vẫn không an tâm bèn căn dặn Thẩm Lâm: “Trông chừng kỹ ca ca đệ, bắt em ấy nằm trên giường nghỉ ngơi không được xuống đất, ta đi ra ngoài tìm chút thức ăn về.”

Thẩm Lâm cảm thấy hôm nay bầu không khí có gì đó là lạ, vừa rồi hai người này nói cái quỷ gì thật khó hiểu, lại còn đống bong bóng hường phấn ngọt ngào đầy gian tình giữa họ là thế nào đây?

Nhìn kỹ lại vẻ mặt ca ca lại mang theo chút cẩn thận dè dặt.

“Đại ca, hôm nay Chu Cảnh bị gì á, tự dưng âm dương quái khí vậy? Nhìn cái kiểu huynh ấy dặn dò chăm sóc huynh kìa, người không biết còn tưởng huynh ấy sắp đi luôn ấy chứ!”

Sắc mặt Thẩm Mặc thoáng chốc trắng bệch.

“Chu Cảnh…… Chu Cảnh……” Cậu không nghĩ được gì nữa mà chạy đuổi theo hắn.

Chu Cảnh còn chưa đi xa lắm, quay đầu lại liền thấy Thẩm Mặc khập khiễng chạy theo, hắn tức muốn nổ phổi, nhanh chóng quay lại đỡ người.

“Không phải đã bảo em thành thật ở nhà nằm nghỉ sao? Đuổi theo tôi làm gì?”

Nghĩ đến lời Thẩm Lâm nói, Thẩm Mặc liền hoảng hốt quăng hết hình tượng cao lãnh, cậu gần như cầu xin mà nói: “Đừng đi mà, Chu Cảnh anh đừng đi… em biết sai rồi… xin lỗi anh… em sẽ không bao giờ sẽ lừa anh nữa, sau này nhất định em sẽ làm người tốt, sẽ không thấy chết không cứu nữa……”

Người trong lòng lại dùng dáng vẻ không chút tôn nghiêm khẩn cầu, chỉ khiến tim Chu Cảnh nhói đau, hắn nhịn không được ôm chặt người vào trong ngực.

“Thẩm Mặc, tôi chỉ hỏi em một câu, em đối tốt với tôi bày tỏ tình ý với tôi là vì kẻ kia đã chết, em sợ bị bán đi mới làm vậy sao? Chỉ cần là người cứu em ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng thì là ai cũng có thể?”

“Chu Cảnh, anh nghĩ Thẩm Mặc em là hạng người nào?” Thẩm Mặc từ trong lòng Chu Cảnh tránh ra, hai mắt trở nên đỏ đậm. “Đúng là em rất muốn có người cứu mình, nhưng…… nhưng vì người đó là anh nên em mới dùng biện pháp kia. Vì là anh nên em mới dùng chính bản thân mình để trói buộc anh, chỉ vì đó là anh!”

Thẩm Mặc như sắp khóc tới nơi: “Xem ra là em sai rồi… em chẳng qua chỉ là một song nhi, vậy mà còn vọng tưởng anh sẽ vì có quan hệ với em mà luyến tiếc rời đi. Thì ra là em đã đề cao mình quá rồi… Anh… anh đi đi…”

Chu Cảnh lại lần nữa kéo Thẩm Mặc ôm vào lòng, hắn kích động hỏi: “Tiểu Mặc, thật sự là bởi vì là tôi nên em mới không màng tất cả giữ tôi lại đúng không?”

“Phải. Chưa từng có ai đối tốt với em như anh, từ nhỏ cha đã không thích em và tiểu đệ vì chúng em là song nhi, bà nội vẫn hay mắng chúng em là đồ đê tiện, lúc ấy mẹ chưa từng ôm hai anh em dỗ dành an ủi, chỉ biết ôm mặt khóc. Có lẽ bà cũng bị ép tới chịu không nổi, thỉnh thoảng lại hỏi vì sao hai chúng em lại là song nhi, dù có là nữ nhi cũng tốt hơn mà.”

“Em cứu anh về, biết anh nhất định xuất thân phú quý, vốn tính toán cứu anh một mạng thì sau này anh sẽ nể tình giúp em một lần. Vương lão bà muốn bán em đi đơn giản là gì bạc, chỉ cần em lấy ra được 5 lượng bạc đưa cho bà ta, lại đồng ý giữ đạo hiếu trọn đời, vĩnh viễn không tái giá thì bà ta nhất định sẽ đồng ý.”

“Nhưng, sau đó… sau đó em lại muốn nhiều hơn. Em nhớ ngày hôm đó sau khi Vương lão bà cướp hết mớ rau dại trong nhà đi, anh không chịu ăn nốt nửa chén canh còn lại, em biết anh muốn nhường cho em. Lúc ấy anh đang mang bệnh, cơ thể đang rất cần thức ăn nhưng anh vẫn muốn để lại cho em.”

“Em uống nước lạnh cũng là cố ý, muốn để anh cảm thấy mắc nợ em, quả nhiên anh liền kích động hẳn lên. Tuy anh không nói ra lời nhưng em hiểu, anh muốn em hãy ăn nửa chén canh không cần uống nước lạnh. Lại sau đó anh giúp em đuổi Vương lão bà đi… thật sự, chưa từng có ai ra tay bênh vực mỗi khi em bị ức hϊếp.”

“Một khắc đó, em đã tưởng tượng nếu anh là Chu Cảnh thật thì tốt biết bao, như vậy em nhất định sẽ là song nhi hạnh phúc nhất trên đời. Em vốn nghĩ cứ như vậy giấu sự thật này trong lòng, chỉ cần anh không đi thì em sẽ không nói, nhưng hôm ấy anh cứ nhất quyết phải đi tới chỗ đã xảy ra chuyện, còn tìm được rất nhiều đồ vật kỳ lạ ở nơi đó, em cảm giác không an toàn nữa, cảm giác anh sắp bỏ đi. Vì để giữ anh ở lại, em……”

“Đừng nói nữa, Tiểu Mặc.” Chu Cảnh đau lòng, nhưng hắn không hối hận, nếu Thẩm Mặc không nói ra những việc này, nó sẽ trở thành khúc mắc giữa hai người họ.

“Tiểu Mặc, tôi chưa từng nói với em đúng không, ngày đó khi tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên tôi thấy là em, lúc ấy tôi đã nghĩ, người này là ai mà khiến tôi vừa nhìn đã yêu thích, thật sự rất muốn có ràng buộc với em.”

Thẩm Mặc ngơ ngác mở to mắt, không tin được nhìn Chu Cảnh.

“Không cần hoài nghi, là tôi thích em trước, thích từ trước khi em tính kế tôi kìa. Có điều tôi nhịn xuống, chỉ cần trong lòng em có tôi thì tôi tin sẽ có một ngày em cũng thích tôi!”

“Anh, anh thật sự thích em sao, ngay cả khi em xấu xa như vậy? Em đã tận mắt thấy Chu Cảnh kia chết nhưng không cứu hắn, cũng không nói với mọi người hắn đã gặp nạn trên núi…”

“Đừng nói nữa, Tiểu Mặc.” Chu Cảnh biết chuyện này sẽ trở thành vết sẹo vĩnh viễn trong lòng Thẩm Mặc. “Chuyện này tôi chưa từng cho rằng em làm sai. Tiểu Mặc, tôi chỉ hận mình tới đây quá chậm, nếu có thể tới sớm một chút thì đừng để tôi bắt được hắn, nếu không nhất định tôi sẽ cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong. Trên đời này tôi ghét nhất là thứ đàn ông không có bản lĩnh, chỉ biết ức hϊếp phu lang của mình, những kẻ như vậy đều đáng chết!”

“Chu Cảnh, anh thật tốt. Vì sao anh lại tốt với em như vậy?”

“Bởi vì tôi thích em, em là phu lang của tôi!” Chu Cảnh nói: “Tiểu Mặc, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi nhé, làm phu lang của tôi, được không?”

“Anh không đi nữa sao?”

“Không đi nữa, vĩnh viễn không đi nữa, em ở đâu thì tôi ở đó!”

“Vậy người nhà anh thì sao?”

Chu Cảnh cúi đầu nhìn người trong ngực, thần sắc vừa nghiêm túc vừa ôn nhu nói: “Tiểu Mặc, kỳ thật tôi cũng có bí mật, em nghe xong thì đừng sợ hãi. Tôi vốn không thuộc về thế giới này, tôi đến từ một thời không khác, nơi đó hoàn toàn khác chỗ này.”

“Một thế giới khác?” Thẩm Mặc lặp lại: “Em không sợ, mặc kệ anh đến từ nơi nào em đều không sợ! Chỉ cần anh đừng rời đi thì em sẽ không sợ!”

“Tiểu Mặc, tôi thề, tôi sẽ không rời đi.”

Bỗng nhiên, Thẩm Mặc trong ngực giật nhẹ một cái, Chu Cảnh nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt, thầm mắng mình một tiếng, vội vàng ôm người trở về.

“Anh đừng đi lên núi nữa, trong nhà có cái gì chúng ta ăn cái đó là được, ngày mai em và anh đi trấn trên bán con gà rừng bán kia rồi mua gạo được không?” Thẩm Mặc nắm vạt áo Chu Cảnh, cảm thấy mình tựa đang trong mộng, cậu sợ này hết thảy những điều này chỉ là một giấc mộng đẹp. “Em, hôm nay em không muốn anh đi đâu hết.”

Chuyện đã nói ra ràng, Chu Cảnh đau lòng Thẩm Mặc còn không hết, làm gì có chuyện không đáp ứng, đói thì nhịn một chút là được, dù sao từ lúc xuyên tới đây hắn đã nhịn không ít bữa rồi, đâu phải không chịu được. Tiểu phu lang của hắn vừa trải qua bao nhiêu chuyện, đang là lúc thiếu khuyết cảm giác an toàn, cần có người ở bên cạnh bầu bạn. Cậu không muốn hắn đi, vậy hắn sẽ không đi nữa.

“Được, hôm nay tôi không đi đâu hết, ở nhà với em nhé!”