Phu Lang Ở Dị Thế

Chương 8: Viên phòng (2)

“Vì cái gì? Là vì em cố ý.” Sự tình bị vạch trần, Thẩm Mặc rất nản lòng thoái chí, nếu không có một tầng này quan hệ này, ai lại không thích nữ nhân mà đi thích một song nhi như mình chứ.

Đừng nói người trước mắt tuyệt đối không phải một nam nhân tầm thường, ngay cả đến Chu Cảnh trước kia cũng ghét bỏ cậu là song nhi, đêm tân hôn không muốn chạm vào cậu dù chỉ một chút.

“Em chính là cố ý đấy. Ngày ấy y phục anh mặc tuy đã rách nát đến nỗi nhìn không ra nguyên dạng nhưng xúc cảm mềm mại, tuyệt đối không phải loại vải thô ráp mà Chu Cảnh mặc trước khi rời nhà, chất vải như vậy ngay cả nhà phú hào cũng chưa chắc có thể mua được. Còn nữa, ngày ấy khi anh nắm lấy tay em, em để ý tay anh còn mềm hơn tay song nhi, em lại càng khẳng định anh xuất thân phú quý.”

“Lúc đó em đã cùng đường, nếu để Vương lão bà biết con trai bà ta đã chết thì nhất định sẽ bắt em thay hắn giữ đạo hiếu, chỉ sợ sẽ lập tức bán em cho nhà giàu làm nô tỳ thị thϊếp, một khi rơi vào tiện tịch thì sống chết đời này đã không còn là tự do của mình nữa. Vì thế… Vì thế em chỉ có thể mang anh trở về. Em biết anh xuất thân phú quý, hôm nay em cứu anh một mạng, đối tốt với anh, không chừng tới ngày nào đó dù anh chướng mắt em thì cũng sẽ nể tình mà cứu em một lần!”

Chu Cảnh trầm giọng hỏi: “Vậy sao em có thể khẳng định Chu Cảnh kia đã chết rồi?”

“Bởi vì, em đã tận mắt nhìn thấy!” Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, sự tình tới nước này đã không thể vãn hồi, Thẩm Mặc liền bất chấp tất cả cái gì cũng nói hết. “Ngày ấy sau khi hắn đánh em thì tự mình đi lên núi định săn lợn rừng cho Vương lão bà, mãi cho đến giờ cơm chiều vẫn không trở về, thế là em liền đi tìm hắn. Đường núi khi ấy mới qua cơn mưa lên rất lầy lội, ngoài Chu Cảnh ra thì không có ai đi lên nên trên đường chỉ có một hàng dấu chân rõ ràng, em theo dấu đi sâu vào rừng. Một lúc sau thì thấy dấu chân trở nên hỗn loạn, hơn nữa bên cạnh còn có dấu vết của lợn rừng. Em bỗng nghe động tĩnh từ bên trong truyền tới, em sợ là lợn rừng nên liền leo lên một cành cây rậm trốn.”

“Vừa leo lên em đã thấy Chu Cảnh bị một con lợn rừng rất lớn đuổi theo, hắn chạy không nhanh, hẳn là bị thương không nhẹ, trên quần áo đều nhiễm máu, một tay còn đang che vết thương trên bụng. Rất nhanh hắn đã bị lợn rừng đuổi kịp, nó húc bay hắn ra thật xa, giãy giụa vài cái liền bất động. Con lợn rừng vẫn chưa bỏ qua, nó không ngừng ủi ủi hắn đi xa, một hồi em không còn nhìn thấy nữa. Em ngồi trên cây một lúc thật lâu, cho đến khi hoàn toàn không nghe được thanh âm gì nữa mới dám xuống, xuống rồi lập tức chạy về nhà.” Thẩm Mặc kể: “Hắn bị thương nặng như vậy, nhất định không sống nổi.”

Chu Cảnh hỏi: “Em tốt với tôi như vậy, thậm chí đồng ý ngủ với tôi là vì Chu Cảnh kia đã chết, em sợ bị Vương lão bà bán đi, cho nên mới cố ý tính kế tôi đúng không?”

“Phải!” Thẩm Mặc dứt khoát trả lời. Cậu cảm thấy chuyện đã thành ra thế này rồi, so với giấu giấu diếm diếm còn không bằng thẳng thắn thừa nhận.

Chu Cảnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, hắn dán ở bên tai Thẩm Mặc nói: “Bên cạnh ông đây không thiếu oanh oanh yến yến, mập ốm cao thấp gì đều đủ cả, chỉ cần liếc mắt là biết mấy người đó đang mang tâm tư gì. Không ngờ vừa tới nơi này lại bị một cố nhân như em tính kế, đùa bỡn trong lòng bàn tay!”

Này có được xem như cả đời bắt chim cuối cùng lại bị chim mổ mắt không nhỉ! Chu Cảnh nhào lên cắn một cái lên cần cổ thon dài.

“Em gạt tôi cũng được, giả tốt với tôi cũng không sao, không có tình cảm với tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi nói cho em biết, đã ngủ với tôi rồi thì là người của tôi, đã lừa gạt tôi rồi thì chuẩn bị lừa luôn cả đời đi, đừng mơ rời khỏi tôi!”

Cái gì? Thẩm Mặc mở to hai mắt! Chu Cảnh không những không bỏ đi mà ngược lại còn muốn mình ở cạnh hắn?

Cậu chỉ là một song nhi, tất cả mọi người đều không thích song nhi! Bọn họ đều nói song nhi không nên xuất hiện trên thế giới này, ngay cả cha ruột cũng không thích cậu và tiểu đệ. Chưa kể cậu còn là kẻ xấu xa tàn nhẫn, tuy Chu Cảnh lúc trước và cậu chỉ là phu thê trên danh nghĩa nhưng tốt xấu gì cũng đã từng bái đường, cậu cứ như vậy đứng nhìn hắn chết mà không cứu… Chu Cảnh bây giờ vẫn còn muốn ở cạnh mình sao?

Chu Cảnh không cho cậu có thời gian miên man suy nghĩ, rất nhanh đã cướp lấy đôi môi cậu, triền miên gặm cắn.

—--

Hôm nay Thẩm Lâm sang bên này trễ hơn mọi ngày, bởi vì Vương Xuân Hoa mới sáng sớm đã không biết phát điên cái gì lại tìm cậu gây sự. Đại ca từng dặn cậu cái gì nhịn được thì phải nhịn, bằng không thanh danh cậu đã tệ sẽ càng tệ hơn, đến lúc đó không gả đi được thì cả đời sẽ phải nhìn sắc mặt Vương Xuân Hoa mà sống.

Thật vất vả thoát khỏi Vương Xuân Hoa để đi tới nhà đại ca, lại phát hiện cửa nhà đại ca vẫn đóng kín, trong viện yên tĩnh không tiếng động giống như chưa ai thức giấc.

Nhưng tuyệt đối không có khả năng này, đại ca cậu là một người cực kỳ chăm chỉ, không thể nào giờ này mà còn chưa dậy, trừ phi có gì đó ngoài ý muốn.

Nghĩ đến đó, tim Thẩm Lâm bỗng giật thót, chẳng lẽ Chu Cảnh lại giờ thói cũ, hoặc là nhớ lại chuyện trước kia nên đánh đại ca không xuống giường được?

Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, Thẩm Lâm sợ tới mức cuống quít đẩy cánh cửa cỏ tranh ra chạy vào nhà. Một chân rảo bước tiến vào phòng trong liền nghe loáng thoáng tiếng đại ca rêи ɾỉ, mịe nó cái tên Chu Cảnh này, quả nhiên đang đánh ca ca!

Không kịp nghĩ nhiều cậu nhóc liền thò đầu vào trong nhìn hướng trên giường, hình ảnh đập vào mắt khiến Thẩm Lâm giật nảy mình, hoảng loạn ù té chạy ra ngoài.

Chạy liền một mạch ra ngoài sân, Thẩm Lâm ngồi xổm xuống thở hổn hển, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Ôi trời ạ… Ca ca… và Chu Cảnh vậy mà… hai người đó vậy mà ban ngày tuyên da^ʍ, thật là… thật là xấu hổ mà!

Thẩm Lâm bụm mặt, đầu cổ tai đều đỏ bừng,

Nhưng mà, trước giờ không phải ca ca rất coi thường Chu Cảnh sao, bình thường trốn được thì trốn, trốn không thoát thì tối sẽ lấy cớ làm việc tới khuya thật khuya, chờ khi Chu Cảnh ngủ thật say mới lên giường, sáng ra lại thừa dịp Chu Cảnh vẫn chưa tỉnh liền thức dậy. Cũng may khi đó Chu Cảnh cũng không coi trọng ca ca, cưới huynh ấy chỉ để đối phó, lại có người làm việc nặng nhọc trong nhà. Nhưng mới qua một đêm thôi hai người sao lại lăn giường với nhau rồi? Hơn nữa ca ca còn bạo dạn như vậy, mới sáng sớm đã…

Quá là xấu hổ mà!