Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 44: Hung hăng làm thịt bọn họ một trận

Ngày thứ 32.

Hôm nay nhiệt độ không khí vẫn duy trì tại 32 độ, thời tiết cứ nóng bức và khó chịu, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu hiệu bắt đầu của một cơn mưa nào. Bầu trời không có một đám mây, trong xanh đến mức làm người ta cảm thấy chướng mắt, trên đường trông thấy có người vừa che ô vừa mắng chửi thời tiết quái quỷ.

Cố Đồng Vãn vẫn như cũ lái chiếc xe Ford đi một chuyến đến trạm xăng dầu mà cô từng làm việc. Trước đó có liên lạc qua với đồng sự cũ ở đó, nghe cô ấy nói có biện pháp lấy tới bộ phận xăng, nhưng số lượng cũng không nhiều, nhiều nhất có thể lấy cho cô là 800 lít.. 800 lít mặc dù không tính là quá nhiều, nhưng ở tận thế cũng coi như tài nguyên khan hiếm. Cố Đồng Vãn nhanh chóng đáp ứng, trực tiếp chuyển trước cho đồng sự hơn chín ngàn tệ, trong đó hơn một ngàn là phí tổn thùng dầu.

Sau khi cùng hai người cùng tán gẫu trong chốc lát, đồng sự cũ liền mang Cố Đồng Vãn đến một căn phòng trống phía sau, đại khái cách trạm xăng dầu chỉ có mấy trăm mét. Nơi này trước kia là một cái nhà kho cũ, nên cô ấy liền đem dầu diesel kéo đến để ở chỗ này..

“Nếu như đoạn thời gian trước cô sớm tới tìm, tôi còn có thể giúp đem nhiều dầu hơn, nhưng hiện tại phía trên quản lý buôn bán dầu tương đối nghiêm ngặt, tôi nhờ chú tôi giúp đỡ cũng chỉ có thể tìm tới được chừng như vậy, giá cả không được tiện nghi bao nhiêu, cô đừng nói tôi hố cô a.”

Đồng sự cũ một bên hỗ trợ mang thùng dầu lên xe tải, một bên giải thích nói.

“Cảm ơn cô, hôm nào có cơ hội tôi mời cô ăn cơm.” Cố Đồng Vãn cười nói cảm ơn, trong lòng biết sau tận thế là không có cơ hội.

Trước khi lái xe rời đi, thừa dịp cô ấy chạy về đi làm, Cố Đồng Vãn gửi tới cho đối phương một bao lì xì 500 tệ, gửi kèm mấy khuôn mặt bánh bao đáng yêu.

***

Khu nhà cha mẹ nuôi nằm ở trên đường Hoài Hải, là một trong những khu vực “đắt đỏ” nhất nhì tại Giang Thành. Cha nuôi Triệu Vĩnh Minh hiện làm quản lý bộ phận nhân sự cho một công ty kiến trúc, còn mẹ nuôi Lưu Viện cũng làm chủ quản tại một công ty bảo hiểm, lương hai người một năm cộng lại cũng gần mấy triệu. Mặc dù kinh tế khá giả giàu có, nhưng sau khi con gái ruột trở về, lại lựa chọn vứt bỏ Cố Đồng Vãn.

Lúc đầu người nhà này đối với cô tình cảm cũng không sâu, năm đó sở dĩ nguyện ý nhận nuôi Cố Đồng Vãn cũng là bởi vì tướng mạo của cô rất giống con gái họ khi còn nhỏ. Có thể vì lý do đó nên sau khi Cố Đồng Vãn lớn lên, hai vợ chồng mới phát hiện Cố Đồng Vãn từ tướng mạo đến khí chất đều tuyệt đối không giống.

Bởi vì dáng dấp Cố Đồng Vãn thực sự quá xinh đẹp. Trước năm 12 tuổi cô có đôi mắt một mí mờ nhạt thiếu sức sống, nhưng chẳng biết tại sao đến 16 tuổi liền mở ra thành mắt hai mí, một đôi mắt hạnh vừa sáng vừa tròn, cùng vợ chồng hai người mắt dài nhỏ hoàn toàn khác biệt, ba người ra ngoài tuyệt đối sẽ không ai nghĩ đây là người một nhà.

Có lẽ là dáng dấp con nuôi quá xinh đẹp, Lưu Viện dần dần thoát khỏi cảm xúc đau đớn sau khi mất đi con gái, nghĩ lại nguyên bản bà nhận nuôi Cố Đồng Vãn bất quá là nhất thời nóng đầu. Cho dù nhìn thấy người dáng dấp tương tự con gái có thể bổ khuyết nội tâm trống rỗng, nhưng trên thực tế cũng không thật tâm thật ý ưa thích Cố Đồng Vãn, kiên nhẫn rất nhanh liền trở thành chán ghét.

Cố Đồng Vãn sinh hoạt tại Triệu gia mấy năm đó, trên thực tế cha mẹ nuôi không có ngược đãi thân thể của cô, nhưng bạo lực lạnh vẫn thường xuyên xảy ra. Một khi hai người tăng ca liền không chuẩn bị cho cô bất cứ thức ăn nào, cũng sẽ không để lại tiền tiêu vặt, cô chỉ có thể tự mình nấu một nồi cháo gạo trắng ăn kèm với dưa muối chua.

Cho nên cô thường hay suy nghĩ, nếu ngay từ đầu chính cô không có bị Triệu Vĩnh Minh nhận nuôi, tiếp tục sống ở cô nhi viện chưa hẳn cô sẽ không có cuộc sống tốt.

Một đường niệm tưởng dừng xe tại bên đường khu chung cư, Cố Đồng Vãn tiến đến đăng ký thẻ căn cước, chờ bảo vệ lấy được đồng ý rồi mới cho xe đi vào. Cố Đồng Vãn trong lòng nghĩ đến trình độ bảo an nơi này không sai biệt lắm cùng tiểu khu Tử Kinh.

Ngẩng đầu nhìn một chút tòa nhà trước mặt, gồm 8 tầng lầu cao với kiến trúc một tầng lầu hai hộ và kiểu nhà được xây dựng với phong cách Châu Âu cổ điển. Lúc trước ở thời điểm bắt đầu phiên giao dịch còn quảng cáo chung cư cổ điển đầu tiên tại Giang Thành để làm mánh lới tiến hành tiêu thụ.

Bất quá khác biệt chính là, tiểu khu Tử Kinh nằm ở địa thế cao nhất Giang Thành, mà khu vực này lại là địa phương có địa thế thấp nhất. Trong ấn tượng kiếp trước, sau khi mưa to liên tục một tháng, khu nhà cha mẹ nuôi trở thành nơi đầu tiên ngập úng tới tận lầu thứ tư. Đợi đến tháng thứ tư, toàn bộ khu chung cư cơ bản đã bị hồng thủy bao phủ, chỉ sợ lần này tiểu khu vẫn sẽ tiếp diễn giống như kiếp trước.

Nhà ba mẹ nuôi nằm ở khu F, trước mặt là một cái hồ nhân tạo thơ mộng, mẹ nuôi lúc trước còn cười nói cô có thể được nhà bọn họ nhận nuôi chính là phúc khí mấy đời. Mỗi sáng sớm mở cửa sổ ra liền có thể trông thấy quang cảnh xuân sắc như vậy, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục đợi trong viện mồ côi cùng một đống đứa trẻ thối hoắc. Ai có thể nghĩ tới sau khi thiên tai tới, toàn bộ nhà cửa ở khu F lại thành nơi ngập úng nghiêm trọng nhất.

Lúc đó cô chỉ đắm chìm trong vui sướиɠ khi có người chiếu cố mình, căn bản không nhìn thấy đáy mắt xem thường của mẹ nuôi. Nếu không ngay từ đầu cũng sẽ không ôm hy vọng, để rồi cuối cùng chỉ nhận lại cuộc sống đau khổ.

Đến lầu bốn Cố Đồng Vãn ấn xuống chuông cửa, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong vọng ra.

Một người nữ trung niên liền xuất hiện trước cửa, một thân mặc váy liền áo xanh nhạt sắc tơ vàng, nương theo bà ấy là từng luồng khí lạnh và mùi nước hoa nồng đậm từ trong phòng truyền ra.

Lưu Viện trên mặt sốt ruột tươi cười, vừa định giả bộ thân mật ôm lấy Cố Đồng Vãn, nhưng liếc thấy áo sơ mi cô đang mặc có dính vết bẩn bị vấy vào trong lúc chuyển thùng dầu, liền chần chờ đổi thành vuốt vuốt tóc, ôn nhu nói: “Vãn Vãn mau đi vào.”

Cố Đồng Vãn nhìn thấy vệt xem thường quen thuộc nơi đáy mắt của bà ấy thì cũng không có cảm giác gì, từ lúc bị vứt bỏ, cô đối với gia đình này đã không còn tình cảm dư thừa.

Phòng ở Triệu gia rất lớn với bố cục bốn phòng hai sảnh, tối thiểu từ 180 đến 200 mét vuông trở lên, dựa theo giá cả mua vào 10 năm trước, hơn bảy vạn một mét vuông, chí ít cũng phải hơn 10 triệu.

Không chỉ có như vậy, vật trang trí trong phòng lại càng sang trọng, toàn bộ được thiết kế theo kiểu dáng Châu Âu, ghế sa lon dài hơn hai mét bằng da thật, và một bộ bàn bằng gỗ tử đàn dài ba mét trong phòng khách.

“Trân Trân, chị gái con tới, làm sao cũng không chào hỏi, con lúc trước không phải còn nói nhớ chị gái sao?”

Lưu Viện nhìn thấy con gái ôm đầu gối chơi điện thoại di động trên ghế sa lon, trực tiếp cười thúc giục.

Triệu Trân Trân nhỏ hơn Cố Đồng Vãn một tuổi, lúc này nghe vậy mới chịu ngẩng đầu, đợi trông thấy Cố Đồng Vãn một thân bẩn thỉu nhưng vẫn như cũ không cách nào che giấu được ngũ quan xinh đẹp và dáng người hoàn hảo, đáy mắt hiện lên một chút ghen ghét, trong miệng tùy tiện “A” một tiếng. Lưu Viện tức giận, điên cuồng nháy mắt, chỉ hy vọng con gái tạm thời chịu “Ủy khuất” phối hợp với mình.

Triệu Trân Trân cũng mặc kệ, ai bảo lúc trước ba mẹ lấy điện thoại của mình gửi cái tin nhắn như thế cho Cố Đồng Vãn. Cô sở dĩ không có xóa Cố Đồng Vãn trên Wechat, hoàn toàn là bởi vì để Cố Đồng Vãn nhìn thấy chính mình mỗi ngày tiêu dao như thế nào, muốn để Cố Đồng Vãn nhận rõ sự chênh lệch giữa hai người.

Dáng dấp Cố Đồng Vãn xinh đẹp thì có ích lợi gì, cô có từng đến ăn tiệc đứng hơn ba ngàn một người sao, hay ở qua đêm tại một khách sạn xa hoa hơn vạn tệ? Xuất ngoại đi du lịch qua sao?

Bên này trong lòng Triệu Trân Trân điên cuồng diss Cố Đồng Vãn, Cố Đồng Vãn lại đem cô trở thành không khí.

Triệu Trân Trân bị xem nhẹ nên trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến cam kết của ba mẹ, nếu là hôm nay có thể thành công lừa được Cố Đồng Vãn đem căn phòng ở nhà máy chế biến giấy trả lại, liền mua cho cô túi xách Dior phiên bản mới nhất, cộng thêm thưởng cho một chuyến du lịch đến Mã Nhĩ Đại Phu ở tháng tám này.

Vì túi xách, vì du lịch Mã Nhĩ Đại Phu, Triệu Trân Trân chỉ có thể tạm thời kiềm chế.

Mà Triệu Vĩnh Minh bên này vừa uống mấy ngụm trà, vừa đánh bài tình cảm ngày xưa, không có gì hơn chính là ân cần hỏi thăm Cố Đồng Vãn mấy năm này trải qua có tốt hay không, thành tích ở trường học như thế nào, công việc bây giờ ra sao.

Cuối cùng thậm chí còn biểu hiện vẻ mặt “đau thấu tim gan”, năm đó mình không nên mặc kệ cô. Lúc đó sở dĩ vứt bỏ cô là bởi vì tình hình công ty không khả quan, thân còn mang nợ khổng lồ, vì không muốn liên lụy Cố Đồng Vãn ăn thiệt thòi mới có thể đem cô vứt bỏ.

Còn có Lưu Viện bên cạnh cũng diễn tới nghiện, khóe mắt đều có thể gạt ra nước mắt, lập tức nghẹn ngào.

Ở kiếp trước người một nhà này không có đi tìm cô, chắc là đời này có thứ gì đó phát sinh biến hóa, cho nên Cố Đồng Vãn là thật tò mò, bọn họ đến tột cùng muốn làm gì.

“Lúc trước cho con bộ phòng cũ ở nhà máy chế biến giấy, con còn ở đó không? Nhà kia vừa rách lại vừa nát, mùa đông gió lạnh thổi cũng có thể làm cho người ta sinh bệnh, hoàn cảnh cũng không tốt, ba cùng mẹ con đều đau lòng con tiếp tục ở cái nhà kia.”

Làm nửa ngày, nguyên lai là đánh chủ ý vào bộ phòng cũ bên kia. Nếu là bọn họ biết cô đã bán đi phòng cũ, không biết vẻ mặt sẽ đặc sắc như thế nào.

Cũng liền tại lúc này, Cố Đồng Vãn nghĩ đến một cơ hội kiếm tiền.

Trước mắt mình không phải có hai con dê béo sao, không hung ác thịt bọn họ một trận làm sao xứng đáng chính mình.