Tận Thế Tới: Ta Dựa Vào Tiền Thưởng Để Dự Trữ Hàng Hóa

Chương 43: Hai con chó con tốc độ phát triển không bình thường

Bên chân Liêu Vân Vân đặt một l*иg sủng vật rất lớn, Lưỡng Tiểu một đen một trắng mệt mỏi co quắp ngồi bên trong, tựa hồ không có tinh thần.

Nhưng theo Cố Đồng Vãn đến gần, không biết có phải hay không bọn chúng ngửi thấy khí tức của mình, Lõm Lõm bỗng dưng mở ra một đôi con mắt đen bóng, đáy mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.

Mà bên cạnh Lồi Lồi tựa hồ cũng bị lây nhiễm, sau một khắc mở mắt ra nhìn, ánh mắt nhạy cảm trực tiếp rơi vào chiếc kia xe bên ngoài cách mấy chục mét.

Cố Đồng Vãn vừa xuống xe, Lưỡng Tiểu ở trong l*иg sủa inh ỏi, ngao ngao gọi. Một trận sủa loạn này thiếu chút nữa dọa đến Liêu Vân Vân quẳng rơi cả điện thoại, lập tức trông thấy khuê mật đã lâu không gặp bước xuống từ chiếc Toyota SUV.

Liêu Vân Vân sửng sốt một chút rồi mới hồi phục tinh thần, lập tức chống nạnh trừng mắt, kéo kéo cuống họng rống lên:

“Cố Đồng Vãn, cậu cái người không có lương tâm, vừa đi chính là hơn một tuần lễ, bọn Lưỡng Tiểu nhà cậu sắp ăn chết tớ rồi, cậu có biết bọn nó có thể ăn nhiều đến mức nào không, tranh thủ thời gian mau đem chó lĩnh trở về.”

Các nhân viên trong tiệm đang vội vàng làm bữa trưa, thì nghe thấy một tiếng rống lớn của bà chủ, nhịn không được rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài. Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng quần jean, tết tóc đuôi ngựa cười tủm tỉm đi qua cùng bà chủ nói chuyện phiếm, bạn bè của mỹ nữ đều là mỹ nữ a, nhân viên nhịn không được lén nói thầm trong lòng.

Cố Đồng Vãn cúi đầu liếc qua cái l*иg trước mặt, cao nửa mét rộng một mét, hẳn là bình thường dùng cho chó trưởng thành. Lưỡng Tiểu bị nhốt ở bên trong, không biết là do lông tóc xoã tung hay là thật sự trưởng thành, l*иg chó lớn như vậy mà lúc này cũng không hoàn toàn rộng rãi thoải mái, hai đứa ở bên trong tựa hồ liền chiếm hết toàn bộ không gian.

“Vất vả cho cậu, ban đêm mời cậu ăn tiệc.” Cố Đồng Vãn ôm lấy Liêu Vân Vân áy náy cười một tiếng, lập tức đem hộp quà sớm chuẩn bị đưa tới, vài hộp chocolate cao cấp mua ở siêu thị nước ngoài.

Liêu Vân Vân cầm lấy quà của mình, mặt mày lập tức hớn hở hẳn lên, đồ ăn vặt mà cô từ nhỏ thích nhất chính là chocolate, ăn không biết ngán.

Nụ cười trên mặt không có duy trì bao lâu, Liêu Vân Vân phảng phất nghĩ đến cái gì đó, kéo khuỷu tay bạn thân một cái, chỉ vào hai con chó trong chiếc l*иg nói nhỏ: “Vãn Vãn, cậu xác định hai đứa cậu mua là chó? Tớ làm sao nhìn giống như...... Tựa như là sói a?”

Liêu Vân Vân nhớ kỹ ban đêm ngày đầu tiên đem Lưỡng Tiểu về nhà, con chó lông vàng của cô nguyên bản dịu dàng ngoan ngoãn trực tiếp bị dọa chảy ra nướ© ŧıểυ.

Lông vàng ba tuổi to lớn lại bị hai con chó mới sinh không đến một tháng dọa thành như vậy, ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau một đoạn thời gian, lông vàng lớn nhà mình trông thấy hai con chó nhỏ liền đi đường vòng, hay là tại thời điểm ăn cơm, đều được Lưỡng Tiểu cho ăn mới dám ăn.

Không chỉ có như vậy, liền ngay cả Liêu Vân Vân hứng thú bừng bừng muốn tắm rửa một chút cho chúng nó, Lưỡng Tiểu hai đứa kiểu gì cũng sẽ hướng phía mình nhe răng trợn mắt, gầm gừ sủa inh ỏi không để cho đυ.ng vào.

Cố Đồng Vãn nghe vậy liền cẩn thận quan sát Lưỡng Tiểu, tựa hồ so với trước khi cô đi thì to lớn hơn không chỉ một vòng, hình thể hiện tại không sai biệt lắm với chó trưởng thành.

Cố Đồng Vãn mặc dù không có nuôi qua thú cưng, nhưng tốc độ phát triển này đã vượt ngoài quy luật sinh trưởng tự nhiên của động vật, kết quả là không khỏi liên tưởng tới mèo biến dị thấy qua tại P Quốc.

Bất quá trước mắt Liêu Vân Vân hỏi thăm ngược lại làm cho cô lấy lại tinh thần, liền cười nói: “Lúc mua ông chủ nói cha mẹ của bọn nó giống như chính là chó cùng sói giao tạp, cho nên trên người chúng sẽ ít nhiều di truyền một chút gen chó sói đi.”

Liêu Vân Vân nhíu mày, nhịn không được mắng một tiếng: “Khó trách, tớ liền nói tại sao chúng nó ăn nhiều như vậy, một ngày hai đứa cộng lại cũng chừng mười cân thức ăn cho chó. Tớ dự trữ mua trước hai mươi cân thức ăn, không tới mấy ngày liền ăn xong, quá hung mãnh!”

Có thể ăn như vậy?

Cố Đồng Vãn hơi kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên thân hình của Lưỡng Tiểu, trong lòng nhịn không được tự hỏi liệu thức ăn cho chó cô dự trữ trong không gian có thể đủ cho Lưỡng Tiểu ăn......

“Liêu Vân Vân, tớ hoài nghi cậu cho Lõm Lõm, Lồi Lồi nhà tớ ăn thức ăn của heo a, lúc tớ rời đi bọn nó giống như không ăn nhiều như vậy.”

Liêu Vân Vân:“......”

“Tốt, không đùa giỡn với cậu nữa, đi thôi, tớ mời cậu đi ăn cơm.”

“Chờ chút, tớ có thứ này cho cậu.” nói xong xoay người đi vào trong tiệm, lúc đi ra đeo túi Dior trên vai, từ bên trong lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo đẹp mắt.

“Đây là?” Cố Đồng Vãn nhíu mày.

Liêu Vân Vân mập mờ chớp chớp, “Trần Yến Tây nhờ tớ chuyển lễ vật cho cậu.”

Cố Đồng Vãn mở ra đóng gói, nhìn thấy bên trong là một cái đồng hồ đeo tay hàng hiệu, mí mắt không kiềm chế được run một cái.

Trần Yến Tây nguyên lai có tiền như vậy sao......

Nghĩ đến lúc trước người kia đã từng ở cùng một chỗ trong cô nhi viện, Cố Đồng Vãn trong lòng liền nghĩ, ngọc quý quả nhiên đến chỗ nào cũng đều có thể tỏa sáng. Trần Yến Tây cũng chỉ lớn hơn cô ba bốn tuổi, bây giờ đã có thể nhấc tay một cái liền mua được Bách Đạt Phỉ Lệ tặng người.

Bắt gặp trên mặt Cố Đồng Vãn không có kinh hỉ ngược lại là cảm khái, Liêu Vân Vân liếc nhìn mặt cô một cái.

Nha a, xúc cảm liền tốt như vậy, trắng bóc như trứng gà, không biết Vãn Vãn dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, thế nào mới mấy ngày không gặp làn da mắt thường liền có thể thấy tốt hơn nhiều như vậy?

“Trần Yến Tây so với Trương Hành gì đó của cậu đều không tốt hơn mấy vạn lần? Đúng rồi, cậu còn chưa chuẩn bị đá tên tra nam kia đi?”

Cố Đồng Vãn phảng phất không nghe thấy lời nói của bạn thân, chỉ cầm lấy l*иg thú cưng, ngẩng đầu cười nói: “Chờ một chút.”

“Chờ cái gì, chờ anh ta tiếp tục hoa ngôn xảo ngữ, hay là chờ anh ta quay đầu là bờ? Cậu đừng ngốc có được hay không, dùng não yêu đương a.” Liêu Vân Vân gấp đến độ hơi kém giơ chân, giống như cô mới là người bị lừa.

Tự nhiên là chờ nhìn thấy hắn tại tận thế làm sao từng thời từng thời bị dằn vặt đến chết, chờ hắn sau thiên tai tiến đến còn có thể hay không tiếp tục làm thiếu gia.

Bất quá lời này cũng không thể nói cùng Liêu Vân Vân, đáy mắt u ám rất nhanh tiêu tán. Cố Đồng Vãn lườm bạn thân không biết rõ tình hình một chút, nhân tiện nói: “Đi, đừng lo lắng tớ, tớ tự có tính toán.”

“Mặc kệ cậu, câu muốn thật sự là yêu đương não tàn sao, tớ đánh bao nhiêu quyền cậu cũng sẽ không thanh tỉnh.” Liêu Vân Vân trợn trắng mắt lên, không tranh quyền thế.

Cùng Liêu Vân Vân ăn cơm xong Cố Đồng Vãn liền đi một chuyến đến công ty bảo hiểm, đem dừng lại hợp đồng bảo hiểm mà cô đã mua từ thời đại học. Cô hàng năm đều sẽ giao nộp 8000 tệ cho công ty, tính tới hiện tại cũng đã được bốn kỳ. Mà tháng 3 năm nay cô vừa giao tiền xong là cho năm thứ 4.

Tuy nhiên phải đợi hợp đồng bảo hiểm đến kỳ đáo hạn mười năm, thì mới có thể lấy được giá trị hoàn lại. Nhưng theo tận thế sắp đến, cô phải sớm đem tiền bảo hiểm lấy ra, mặc dù cần phải gánh chịu một số chi phí hao tổn, tính được chỉ có thể lui về tám mươi phần trăm tiền bảo hiểm. Nhưng Cố Đồng Vãn cũng không quản được thiệt hại này, có thể thu lại được tới tay 23.000 đã là không tệ rồi.

Sau đó liền lái xe một mạch về nhà, trước cho Lưỡng Tiểu ăn qua một chút rồi lại tiếp tục đến bãi đỗ xe bên cạnh nhà trọ, lấy ra chiếc xe bán tải Ford F650 có bình xăng dung tích lớn 600L, lái đi ra ngoài.

Trong vòng buổi chiều Cố Đồng Vãn dùng xe Ford chạy đến ba bốn trạm xăng dầu, tại mỗi trạm đều đem bình xăng đổ đầy. Sau đó sẽ tìm một địa phương không có máy giám sát đem cho xăng rút ra, cách này rất nhanh liền đem ba mươi mấy thùng dầu rỗng 40L ở P Quốc rót đầy.

Làm xong những chuyện này về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, hôm nay một ngày độn dầu tổng cộng hao tốn 15.000, cô mệt mỏi vuốt mồ hôi trên trán rồi tiến vào không gian.

Trước mắt dầu diesel lúc trước thu thập ở P Quốc được 36 thùng 40L, xăng trước đó cộng thêm hôm nay rót đầy được 55 thùng. Thùng dầu rỗng đã dùng hết, Cố Đồng Vãn thoát khỏi không gian rồi mở điện thoại di động, đặt thêm 40 thùng dầu 40L, tốn hết 3.600 tệ.

Đặt xong hết thảy, kết quả tiền trong tay không còn lại bao nhiêu. Ánh mắt bỗng nhiên rơi vào đồng hồ đeo tay được Trần Yến Tây tặng trước đó, một cái ý niệm chợt lóe lên trong đầu, bất quá vẫn là bị cô phủ định.

Dù sao đó cũng là tâm ý của Trần Yến Tây, là đồng bọn lúc nhỏ, cô còn không đến mức đi bán đồ của người ta.

Bên này tin nhắn lại vang lên, vẫn như cũ là ba mẹ nuôi gửi tới, ngữ khí khẩn thiết mong muốn gặp Cố Đồng Vãn một lần, thậm chí mang theo một chút thái độ nịnh nọt, cái này so với thái độ lúc trước thế nhưng là một trời một vực.

Cố Đồng Vãn híp mắt, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Tốt lắm, vừa vặn thời điểm không có tiền lại đυ.ng phải người coi tiền như rác, cô liền thành toàn cho bọn họ!