Kỷ Vân Sơ giơ ngón tay ấn thật mạnh vết thương trên cánh tay, ngón tay bị máu nhuộm đỏ, đau đớn tăng thêm khiến cô càng thêm tỉnh táo.
Nhưng cùng lúc đó, máu không ngừng chảy ra ngoài cũng tăng thêm hàm lượng pheromone trong không khí, mùi đào nồng đậm đến mức gần như bao bọc Kỷ Vân Sơ kín mít không kẽ hở.
Trước mắt Kỷ Vân Sơ càng ngày càng mơ hồ, lý trí của cô lại sắp đi đời nữa rồi.
Nghĩ tới đây, tay Kỷ Vân Sơ run rẩy, lấy ống kim trên tủ đầu giường, siết chặt trong lòng bàn tay.
Cô đâm mấy lần, đâm đến mức cánh tay chảy ròng ròng máu, cuối cùng mới đâm được kim vào trong mạch máu.
Thuốc ức chế trong suốt thông qua ống tiêm chảy vào máu của Kỷ Vân Sơ, phát huy tất cả tác dụng khiến nhiệt độ cơ thể Alpha nhanh chóng giảm xuống.
Tay Kỷ Vân Sơ nhũn đến mức ngay cả sức đẩy ống tiêm vào cũng không có, chẳng biết qua bao lâu mới hoàn toàn tiêm xong thuốc ức chế. Cô tiện tay ném ống kim đã dùng qua bên cạnh, cánh tay mềm nhũn buông xuống.
Mắt đã hoa đến mức không thấy rõ mọi thứ xung quanh, Kỷ Vân Sơ dứt khoát nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập bịch bịch bịch, từng tiếng từng tiếng như thể nó muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực cô vậy.
Mặc dù đã mệt mỏi đến mức không còn sức ngồi vững, nhưng tay Kỷ Vân Sơ vẫn nắm chặt con búp bê quả cam kia.
Alpha cứ như vậy ngồi co rúm ở trong góc, mãi một lúc sau, mới chậm rãi cử động.
Ánh mắt của cô vẫn đỏ tươi như cũ, đuôi mắt còn vương lại vết nước ướt nhẹp, trên cánh tay mang theo vết thương đầy thê thảm, thậm chí còn dính máu khô.
Kỷ Vân Sơ chưa bao giờ chật vật như vậy.
Nhưng bây giờ, cô cũng không rảnh để ý xem bộ dạng của thảm thương của mình.
Kỷ Vân chậm rãi bò lên giường, đầu gối quỳ trên mặt đất nãy giờ hiện lên hai mảng đỏ ửng, cực kỳ nổi bật trên da thịt trắng sứ.
Kỷ Vân Sơ ngồi co lại thành một cục, bả vai kề sát vào mép giường, cô vươn cánh tay với với vài cái, cuối cùng mới với được chiếc điện thoại của mình ở trên giường.
Phải gọi điện thoại cho vợ.
Bây giờ trong đầu Kỷ Vân Sơ toàn là nghĩ về vợ, cô lục lại trong danh bạ một lần, cuối cùng nhận ra ở trỏng không có số điện thoại của vợ.
Tại sao lại không có?
Kỷ Vân không tin tìm đi tìm lại mấy lần, sau khi xác nhận thật sự không có lưu số của vợ, chớp mắt một cái nước mắt nóng hổi lại bắt đầu rơi xuống.
Cô nắm chặt điện thoại, nghẹn ngào khóc huhu.
Nước mắt liên tục rơi xuống, không ngừng nhỏ giọt trên cánh tay Kỷ Vân Sơ, ngay cả áo ngủ cũng bị ướt một mảng nhỏ.
Kỷ Vân Sơ hít hít mũi, một tay ôm chặt đầu gối mình, tay kia cầm búp bê quả cam đưa lên mũi ngửi ngửi để giảm bớt sự suy sụp và khủng hoảng trong lòng.
Không có số điện thoại...
Đúng rồi!
Cô còn có Wechat của vợ!
Đầu ngón tay Kỷ Vân Sơ nhấp loạn mấy cái trên màn hình, không biết nhấn vào cái gì nhưng thứ hiện lên không phải là khung chat với Giang Chi Lạc.
Kỷ Vân Sơ cáu đến nỗi cắn mạnh ngón tay mình, để lại vài dấu răng sâu hoắm trên khớp ngón tay.
Cô bấm tùm lum một hồi trên màn hình, cuối cùng không biết tại sao lại thật sự bấm được vào giao diện trò chuyện với Giang Chi Lạc.
Kỷ Vân Sơ nhìn chằm chằm điện thoại suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi nhấn vào biểu tượng bên góc điện thoại.
Cô gọi video cho Giang Chi Lạc.
Tiếng chuông đặc biệt của cuộc gọi video trên Wechat vang lên trong căn phòng, đầu óc không tỉnh táo của Kỷ Vân Sơ hình như cũng nhận ra, âm thanh này có nghĩa là cô lập tức có thể nhìn thấy vợ.
Cô im lặng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không nỡ chớp mắt.
Vài giây sau, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Giang Chi Lạc xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Omega có vẻ là mới tắm xong, nước trên tóc vẫn đang không ngừng nhỏ giọt, em mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp dưới chiếc cổ thon dài
“Chị?”
Giang Chi Lạc nhanh chóng nhận ra Kỷ Vân Sơ có gì đó sai sai, ánh mắt của người phụ nữ đối diện nhìn em vô cùng nhiệt tình, không lạnh nhạt xa cách như thường ngày.
"Chị..." Không khỏe sao?
Giang Chi Lạc còn chưa nói xong đã bị một câu của Kỷ Vân Sơ làm bất ngờ cứng họng.
“Vợ...”
Alpha tủi thân hít hít mũi, hốc mắt đỏ bừng, "Chị nhớ em lắm, em mau về nhà đi.”
Giang Chi Lạc xịt keo cứng ngắc tại chỗ.