Bạch Doanh Oanh lau nước mắt, vội vàng vẫy tay gọi ai đó vào.
Bà nhìn thần sắc nhợt nhạt của Kỷ Vân Sơ mà đau lòng không thôi.
Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Vân Sơ hiếm khi trông mong manh như vậy, cô là một người trưởng thành sớm, còn luôn rất hiểu chuyện. Ngay cả khi phát tình, cô cũng không để Bạch Doanh Oanh phải lo lắng.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên Bạch Doanh Oanh trông thấy cô chật vật như vậy!
Kỷ Vân Sơ luôn ráng giữ vững tinh thần của mình, nhưng khi vào đến nhà, cô đã không thể chịu đựng được nữa. Vừa nằm được xuống giường, mí mắt của cô đã như đeo chì.
Sau đó, Kỷ Vân Sơ không biết gì cả, cô ngủ rất sâu, lúc thức dậy thì đã là buổi tối rồi.
Rèm cửa trong phòng rất tối, che khuất luôn cả hoàng hôn bên ngoài. Ở đầu giường chỉ có một ngọn đèn le lói, hầu như cô không thể nhìn thấy gì cả.
Kỷ Vân Sơ xoa xoa huyệt thái dương, hít một hơi rồi chống tay ngồi dậy.
Hai ngày qua cô luôn cảm thấy đau đầu, có lẽ đây cũng là tác động của sự phân hóa lần hai.
Kỷ Vân Sơ đi tắm rửa trước, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, đưa tay xoa xoa một chút.
Nhớ lại dáng vẻ lo lắng của Bạch Doanh Oanh hồi trưa, Kỷ Vân Sơ im lặng thở dài, hy vọng sự phân hóa này sẽ xong càng sớm càng tốt, cô không muốn duy trì trạng thái yếu đuối này như vậy nữa.
Lúc xuống lầu, Bạch Doanh Oanh và Kỷ Phong Chử đều đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, không biết họ đang nói gì, nhưng thấy cô xuống, Bạch Doanh Oanh vội đứng lên.
"Vân Vân tỉnh rồi."
Bà tiến đến, mặt lại lộ ra vẻ đau lòng nhìn Kỷ Vân Sơ.
"Ờm, mama, nhà có gì ăn không? Con hơi đói." Kỷ Vân Sơ nặn ra nụ cười, cố ý xoa bụng, làm ra bộ dáng trông khá ỷ lại.
"Có, có." Bạch Doanh Oanh mất tự nhiên cúi đầu: "Mama vào bếp mang ra cho con."
Lúc bà quay đi, đôi mắt lại phiếm hồng như muốn khóc.
Kỷ Vân Sơ nhạy bén cảm giác được có gì đó sai.
Bạch Doanh Oanh không phải là một người hay che giấu cảm xúc, những tâm tư tình cảm của bà đều được viết hết lên mặt.
Chẳng lẽ buổi kiểm tra chiều nay lại phát hiện cơ thể cô có gì bất thường nữa à?
Kỷ Vân Sơ thu hồi suy nghĩ, đi về phía Kỷ Phong Chử "Papa."
Kỷ Phong Chử ừ một tiếng, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó nói: "Báo cáo kiểm tra buổi chiều đã có rồi."
Đúng như mình suy nghĩ.
Kỷ Vân Sơ không bối rối, cô có thể cảm nhận được cơ thể mình rất rất không ổn. Nhưng làm sao bây giờ, cô cũng chẳng rõ nguyên nhân là gì.
"Kết quả xét kiểm tra có vấn đề gì không ạ?"
"Có thể nói là như này." Kỷ Phong Chử khẽ thở dài, đưa tay cầm tách trà nhấp một ngụm rồi nói tiếp: "Bác sĩ nói trạng thái hiện tại của con rất giống với kỳ phát tình của Alpha."
Kỷ Vân Sơ sững người một lúc, chẳng trách sao gần đây cô luôn không bình tĩnh nổi, lúc nói chuyện thì chỉ dựa vào bản năng, lâu lâu còn thốt ra mấy câu mà không chưa bao giờ nói nữa chứ.
Ví dụ, lúc trò chuyện với Giang Chi Lạc hôm nay, Kỷ Vân Sơ đã lỡ mồm hơi nhiều.
Nếu đó là kỳ phát tình, vậy những hành vi này của cô cũng có thể được giải thích một cách hợp lý rồi.
"Vân Sơ." Kỷ Phong Chử đặt tách trà xuống, đáy tách chạm vào mặt bàn, phát ra âm thanh giòn tan.
Ông nhìn con gái mình, chợt nhận ra con bé đã trưởng thành rồi.
Con bé chắcc cũng phải có những bí mật nhỏ của riêng mình chứ.
Kỷ Vân Sơ cảm thấy hơi lo lắng, cô luôn cảm thấy rằng những gì Kỷ Phong Chử nói tiếp theo sẽ là thông tin rất quan trọng đối với bản thân mình.
"Con đã bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega. "
Kỷ Vân Sơ ngơ ngác nhìn Kỷ Phong Chử: "Pheromone của Omega?"
Kỷ Phong Chử bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu lúc nào cũng nghe rất bình tĩnh: "Con hẳn phải biết, lúc Alpha đang trong kỳ phát tình, thì họ rất cần pheromone của Omega để làm dịu."
Kỷ Vân Sơ gật đầu, ngày trước học lớp sinh lý cô cũng từ nghe giáo viên thuyết giảng, và đây cũng là kiến thức phổ biến mà mọi người phải biết.
"Con đang ở trong giai đoạn phân hóa lần hai, pheromone cũng không được ổn định." Kỷ Phong Chử nhìn con gái, bất lực nói: "Nếu con liên tục nhảy giữa hai thuộc tính là A và O, thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha, và cả pheromone của Omega nữa."
"Mà bây giờ, con lại đang trong kỳ phát tình."
Kỷ Vân Sơ không nói, cô mơ hồ hiểu những gì ba mình muốn nói tiếp theo.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Kỷ Phong Chử nhẹ nhàng nói: "Con cần pheromone của Omega đó để vượt qua kỳ phát tình này."
Lòng Kỷ Vân Sơ chùng xuống, pheromone Omega duy nhất mà cô ngửi được trong thời gian này là của Giang Chi Lạc.
Mùi thơm thoang thoảng của hương trà xanh kia, cho tới bây giờ vẫn thoang thoảng nơi chóp mũi cô.
Kỷ Vân Sơ luôn nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng không ngờ là, đây chính sự nhắc nhở của cơ thể cô, rằng cô cần pheromone Omega.
Tại sao lại là Giang Chi Lạc cơ chứ?
Kỷ Vân Sơ cau mày, sao cô có thể cô được pheromone của Giang Chi Lạc đây trời?
Pheromone là thứ riêng tư của mỗi người, không thể tùy tiện mà phóng thích ra, chứ đừng nói đến việc đưa pheromone của mình cho người khác, trừ khi hai người có một mối quan hệ nhất định, chứ nếu không, ai lại làm ba cái chuyện này chứ.
Kỷ Vân Sơ biết, mối quan hệ của mình với Giang Chi Lạc thân thiết đến cỡ nào.
Hơn nữa, bây giờ cô đã là Alpha, liệu Giang Chi Lạc có dám đưa pheromone của mình cho một Alpha xa lạ không?
Thậm chí hai người còn được xem là tình địch nữa kìa.
Trừ khi não Giang Chi Lạc có vấn đề.
Kỷ Vân Sơ lại bắt đầu đau đầu.
Kỷ Phong Chử nhìn dáng vẻ rối rắm của cô, giọng điệu ông thản nhiên, giống như không có chuyện gì to tát.
Ông hỏi: "Omega đó..."
"Là ai vậy?"