Giang Chí Lạc nhanh chóng bắt máy, sau khi màn hình rung lắc một lúc, khuôn mặt trắng nõn của Giang Chi Lạc xuất hiện: "Cô Kỷ?"
Kỷ Vân Sơ lấy tay đỡ đầu, giọng nói nghe như đang buồn ngủ: "Call sẽ tiện nói chuyện hơn."
Giang Chi Lạc cong khóe môi, em đang mặc quần áo ở nhà, áo len cao cổ kết hợp chung với mái tóc xoăn khiến khí chất em trở nên dịu dàng động lòng người.
Kỷ Vân Sơ nhắm mắt lại, sau đó nâng cằm nhìn em: "Cho tôi xem chú cún kia chút đi."
Giang Chi Lạc xoay cam, chỉa thẳng vào cún con đang gâu gâu, em do dự nói: "Hình như nó đói bụng rồi."
Kỷ Vân Sơ ừ một tiếng, chăm chú nhìn cún con trên màn hình, giọng điệu bình tĩnh: "Cô có thể cho nó uống sữa bột dê, đừng pha quá nóng hay quá lạnh, ấm là được."
Giang Chi Lạc giống như một học sinh ngoan ngoãn, vừa nghe Kỷ Vân Sơ nói xong thì lập tức à một tiếng, biểu thị mình đã hiểu.
Kỷ Vân Sơ nói: "Cô có thể chuẩn bị một cái ổ mềm mại thoải mái cho nó, nếu tạm thời không có thì cứ để nó trong cái hộp này đi, nhưng nhớ là phải trải một lớp vải mỏng tránh để nó bị cảm lạnh."
Ống kính đột nhiên lắc lư, cao hơn mặt đất một chút, có lẽ là Giang Chi Lạc đứng dậy.
Em nhỏ giọng giải thích: "Em sợ mình không nhớ được, để chắc chắn thì nên viết ra giấy."
"Ừm." Kỷ Vân Sơ lười biếng nhìn em, lúc Giang Chi Lạc đi kiếm giấy với bút, cô cũng theo ống mà nhìn được hết căn nhà Giang Chi Lạc.
Kỷ Vân Sơ nhớ Giang Chi Lạc từng nói bản thân sống một mình, đồ trong nhà em cũng nhiều, có vẻ như chuyện Giang Chi Lạc sống một mình là thật.
Cơ thể Kỷ Vân Sơ rất chi là khó chịu, giờ ngay cả việc suy nghĩ thôi cũng mệt rồi.
Chờ Giang Chi Lạc lấy giấy bút xong, Kỷ Vân Sơ tiếp tục nói với em.
Bây giờ, màn hình điện thoại cô là hình ảnh Giang Chi Lạc đang viết.
Cổ tay omega rất nhỏ, giấu trong ống tay áo rộng, chỉ lộ ra một bàn tay trắng như ngọc, đốt ngón tay vô cùng rõ ràng.
Nhưng thứ khiến Kỷ Vân Sơ chú ý là chữ viết của em.
Chữ viết của Giang Chi Lạc rất đẹp, ngòi bút mượt mà tự nhiên, rất có phong cách.
Kỷ Vân Sơ hiếm khi khen ngợi em: "Chữ viết tay đẹp đấy."
Giang Chi Lạc nghe thế thì xấu hổ, dùng tay cầm bút hơi khựng lại, vô thức để lại hai vết mực đen trên giấy.
Giọng nói của em nhẹ nhàng, có lẽ vì để điện thoại gần, Kỷ Vân Sơ thậm chí còn nghe thấy tiếng thở trầm thấp của Omega.
"Hồi nhỏ em viết chữ xấu lắm, thế nên bị mẹ bắt phải luyện tập thư pháp rất nhiều để cải thiện."
Kỷ Vân Sơ thấp giọng cười.
Có lẽ vì hôm nay tâm trạng khá tốt, Kỷ Vân Sơ không những không cảm thấy ghét bỏ Giang Chi Lạc, mà còn cảm thấy người kia ngoan ngoãn.
Chẳng trách tại sao Chu Hòa lại thích em như vậy.
Cún nhỏ lại sủa, Giang Chi Lạc đứng dậy đặt bút xuống, chạy đến tủ đồ, lục lọi gì đó rồi lôi một cái túi khá to.
Em vừa tìm đồ vừa giải thích với Kỷ Vân Sơ: "Người bạn kia của em cũng gửi kèm theo mấy thứ đò, có lẽ trong đó cũng có sữa bột dê."
Có lẽ vì hơi bất tiện, Giang Chi Lạc đành đặt điện thoại lên bàn trà trong phòng khách.
Đáng lẽ lúc này Kỷ Vân Sơ nên cúp điện thoại, dù sao những gì muốn nói cô cũng đã nói xong rồi, chuyện tiếp theo em làm gì cũng không liên quan gì đến cô nữa.
Nhưng cô lại không làm vậy, vẫn lẳng lặng nhìn Giang Chi Lạc tìm đồ.
Thật ra, cô cũng không thể nói nhiều với Giang Chi lạc làm gì, dù sao bọn họ đâu có quen biết nhau.
Kỷ Vân Sơ tìm đại một lý do chính đáng cho bản thân: Chắc là do cô chán thôi.
Nếu không tìm thấy chuyện gì đó để đánh lạc hướng bản thân, vậy nguyên đoạn này chắc chắn cô sẽ khó chịu đến chết mất!
Giang Chi Lạc không biết quên hay thế nào, mà em đặt điện thoại trên bàn trà, camera thì chỉa vào phòng khách, thế là Kỷ Vân Sơ bên kia màn hình có thể nhìn thấy hết bộ dáng bận rộn của em.
Em lấy sữa bột dê từ trong túi lớn ra rồi đổ ra một chai nhỏ.
Ngay sau đó, bóng dáng Giang Chi Lạc lại biến mất, chắc có lẽ là đi lấy nước ấm pha sữa.
Kỷ Vân Sơ vẫn không cúp điện thoại, cô lắng nghe tiếng sủa của cún con, rồi tự nghĩ thầm là bản thân chỉ đang quan tâm đến chó mà thôi.
Giang Chi Lạc nhanh chóng đã quay lại, bình sữa dê đã pha xong, em ngồi xuống thảm sau đó cẩn thận ôm cún con ra ngoài.
Kỷ Vân Sơ có thể thấy rõ được sự cứng nhắc trong động tác của em, rõ ràng đây là lần đầu tiên em làm chuyện này.
Em rất cẩn thận mà ôm cún con, sợ làm nó bị thương.
Lúc cún con đang ư ử, Giang Chi Lạc nhẹ nhàng chạm xoa đầu nó, nghiêm túc an ủi: "Đừng sợ, mẹ cho con ăn ngay nè."
Kỷ Vân Sơ không kìm được nữa mà bật cười thành tiếng.
Giang Chi Lạc giờ mới nhớ ra là ở đây còn có một người khác, hai má em lập tức bị nhuộm đỏ, ngay cả vành tai cũng ửng hồng.
Kỷ Vân Sơ nhìn em ngượng ngùng mà sững sờ một lúc.
Sau khi cún con uống sữa, cuối cùng nó cũng ngừng ầm ĩ.
Hai bên điện thoại đều không lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Giang Chi Lạc nhìn xuống cún con trong tay, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Kỷ Vân Sơ nhìn em một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
"Giang Chi Lạc. "
"Cô có thích Chu Hòa không?"
P/s: Nhỏ nào mua chương này ib t hoàn xiền coi, đã nói là chưa làm xong mà :(((