Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Trong đầu Kỷ Vân Sơ vừa mới lóe lên ý nghĩ này thì điện thoại cô đã reo lên, là tin nhắn WeChat.
Kỷ Vân Sơ còn tưởng rằng đây là tin nhắn Bạch Doanh Oanh gửi thông tin tới, thế là tiện tay mở màn hình, ai ngờ người gửi tin nhắn lại là người cô vừa nghĩ tới.
[Giang Chi Lạc: Có chuyện gì sao cô Kỷ?]
Lúc Kỷ Vân Sơ thấy dòng tin nhắn này, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kì lạ.
Trước kia còn gọi là chị, bây giờ lại gọi là thành cô Kỷ?
Kỷ Vân Sơ lắc lắc đầu, dẹp cái ý nghĩ không nên xuất hiện này ra ngoài. Cô đúng thật là bị quỷ ám rồi, quan hệ của cô và Giang Chi Lạc đâu có thân thiết lắm đâu, xưng hô như vậy mới là thích hợp nhất.
Nhưng mà, Giang Chi Lạc gửi cho cô một cái tin nhắn không đầu không đuôi này làm gì?
Kỷ Vân Sơ bấm vào khung chat mới biết, vừa nãy lúc nhắn tin thì cô không cẩn thận trượt tay bấm trúng vào khung chat với Giang Chi Lạc, nên đoạn chat hiện lên dòng chữ nhỏ.
[Chọc “Giang chi Lạc”]
Chẳng trách tại sao Giang Chi Lạc lại hỏi cô như vậy.
Cả người Kỷ Vân Sơ thả lỏng dựa lưng lên ghế, hai chân vắt chéo, mũi chân quơ quơ qua lại.
Kỷ - không chút nào ngượng khi trượt tay - Vân Sơ: [Tôi trượt tay.]
Kỷ Vân Sơ trả lời tin nhắn xong thì thoát ra, kiểm tra lại thì thấy Bạch Doanh Oanh đã gửi thông tin cho cô, còn hỏi cô khi nào về nhà.
Kỷ Vân Sơ một tay đánh chữ gửi tin nhắn cho Bạch Doanh Oanh, tay kia thì lại sờ lên tuyến thể của mình.
Đầu ngón tay chạm đến miếng dán ức chế đầy thô ráp.
Chỉ mới chạm nhẹ một cái, Kỷ Vân Sơ đã có thể cảm nhận được nhiệt độ toát ra từ tuyến thể. Đầu ngón tay chỉ mới nhẹ nhàng ấn xuống một cái thì tuyến thể lại phát đau, như thể cơ bắp mới tập luyện quá độ xong vậy.
Không biết có phải vì vừa nãy cưỡng ép sử dụng tin tức tố hay sao mà thân thể Kỷ Vân Sơ dần dần nhộn nhạo phát nóng.
Cô cảm thấy mình như đang ở trong một l*иg hấp lớn, khí nóng dần dần bao hết người khiến cô rất chi là khó chịu.
Tim Kỷ Vân Sơ bắt đầu đập nhanh hơn, cô cảm thấy cơ thể của mình như đang nhốt một con dã thú. Hiện tại, dã thú kia đang nhe răng muốn xổng ra khỏi l*иg giam.
Khó chịu quá.
Đây là cảm nhận trực quan nhất của Kỷ Vân Sơ.
Cô không rõ bản thân muốn gì, nhưng trong người lại cảm thấy rất chi là khó chịu.
Trong lòng rất trống trải, chỗ ngực trái như bị khoét một lỗ khiến cô muốn nhanh chóng tìm đồ vật gì đó lấp khoảng trống này đi.
Hàng ghế sau cùng và hàng ghế phía trước đã bị ngăn cách bởi một tấm chắn, vì thế mà bảo vệ và tài xế không nhận thấy được sự khác thường của cô. Kỷ Vân Sơ nóng đến mức mà mồ hôi chảy đầy đầu, nhưng cô lại không dám mở cửa sổ.
Cô sợ pheromone của mình sẽ bị bay ra ngoài.
Kỷ Vân Sơ nhắm mắt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, chậm rì rì mà đánh chữ: [Mẹ mau gọi bác sĩ Triệu đến nhà chúng ta đi.]
Bạch Doanh Oanh lập tức trả lời cô: [Được.]
Bà cũng không hỏi cô tại sao, vì nếu Kỷ Vân Sơ cảm thấy khoẻ thì cô nhờ bà ấy gọi bác sĩ Triệu làm gì chứ.
Kỷ Vân Sơ đưa tay phẩy phẩy tạo gió, thở hắt một hơi, cố tự dời sự chú ý của mình, tránh chú ý sự thay đổi của thân thể kia.
Vừa hay, lúc này Giang Chi Lạc lại trả lời cô.
[Cô Kỷ có thích thú cưng không?]
Nhà Kỷ Vân Sơ cũng có nuôi một con chó tên là Tiệp Khắc, con này là do Kỷ Phong Chử mang về, càng lớn càng trông rất oai phong mạnh mẽ, còn rất thích Bạch Doanh Oanh.
Kỷ Vân Sơ còn nhớ rõ mình cũng đã từ chia sẻ ảnh của chú chó Tiệp Khắc kia lên vòng bạn bè.
Cô phản hồi Giang Chi Lạc: [Bình thường.]
Tuy Kỷ Vân Sơ trả lời cũng không nhiệt tình, thậm chí còn có phần tẻ ngắt.
Nhưng may là Giang Chi Lạc cũng không để ý, em còn tìm đề tài để bắt chuyện với cô.
[Mấy bé thú cưng lúc nào cũng mềm mềm bông bông hết.]
[Nếu ở một mình thì chuyện nuôi thú cưng cũng có thể coi là gϊếŧ thời gian nữa.]
Kỷ Vân Sơ cũng không muốn nói chuyện với em nhiều, thế nên chỉ lãnh đạm mà trả lời một câu: [Đúng.]
Thật ra cô cũng rất giống Giang Chi Lạc, lúc Kỷ Phong Chử mang chú chó Tiệp Khắc kia về thì Kỷ Vân Sơ rất vui mừng, mỗi ngày cô đều chăm sóc cho nó ăn uống đầy đủ.
Kỷ Phong Chử cũng bố trí hai người chăm sóc chú chó, sau đó ông lại nhận ra mình căn bản không cần làm vậy, bởi vì Kỷ Vân Sơ có thể làm được hết.
Chỉ trừ chuyện dọn phân.
Nuôi chó con thì rất phiền phức, phải dạy này dạy kia, không thì nó sẽ tập thành thói quen đến lớn. May là chuyện này cũng không cần Kỷ Vân Sơ nhọc lòng, Kỷ Phong Chử cũng có thuê một huấn luyện viên chuyên nghiệp.
Kỷ Sân Sơ thích động vật, cũng rất thích cái cảm giác mình chậm rãi nuôi lớn thú cưng.
Nhưng những lời này Kỷ Vân Sơ cũng không rảnh nói với tình địch trên danh nghĩa kia.
Nhưng Giang Chi Lạc lại gửi thêm hai bức ảnh qua đây, ảnh đó chụp một cún con Labrador.
Cún con ấy nhỏ xíu, đang nằm trong một thùng giấy, nó nghiêng đầu tới lui, trông dễ thương hết sức.
Kỷ Vân Sơ nhìn chằm chằm hình ảnh vài giây, chân mày chậm rãi nhíu lại: [ Cô nuôi nó à?]
Giang Chi Lạc không đánh chữ, mà gửi một đoạn ghi âm qua, Kỷ Vân Sơ click mở. Giây tiếp theo, bên trong xe vang lên một tiếng nói dễ nghe: “Bạn tặng.”
“Buổi sáng nay mới gửi đến.”
Đại khái là Giang Chi Lạc có chút ngượng ngùng, em tạm dừng một lúc, sau đó lại ảo não nói: “Em còn chưa biết cách chăm sóc nó nữa.”
Kỷ Vân Sơ nghe thấy trong đoạn ghi âm có tiếng cún con kêu, gâu gâu ử ử, chắc là nó đói bụng rồi.
Cô không gõ chữ nữa, trực tiếp bấm video call.