Kiều phu nhân nhìn thấy thế thì mày hơi nhíu lại, khuôn mặt không còn sự vui vẻ.
Bà thật sự nghĩ mãi không ra, Kiều phủ bọn họ to như vậy sao lại thua trong tay của một đứa nha đầu.
Kiều Kiều Kiều hiểu rõ trong lòng.
[Chắc hẳn mọi suy nghĩ của Mạnh Cốc Tuyết đang đổ dồn lên người Thái tử, ngay từ đầu liền mục tiêu của nàng ta đã rất rõ ràng, muốn làm người trên mọi người. Nhưng Thái tử cũng không vừa ý nàng ta, mà nàng ta cũng lập tức bị vẻ đẹp mê hoặc tuyệt trần của nhị hoàng tử hấp dẫn. Hai người chỉ nhìn nhau từ xa qua nhà thủy tạ mà đã nhất kiến chung tình.]
Kiều Kiều Kiều nghĩ đến đây thì không nhịn được bật cười.
[Đây không phải là hào quang của nhân vật chính sao? Bây giờ Mạnh Cốc Tuyết chỉ mới mười tuổi, dáng người giống như giá đậu lại có dung nhan không hề quá xuất sắc. Có mỹ nhân nào mà nhị hoàng tử chưa từng thấy chứ? Sao lại nhất kiến chung tình với nàng ta được?]
Mạnh Cốc Tuyết hoàn hồn lại thì vội vàng hành lễ với Kiều phu nhân, nhưng vì hấp tấp nên động tác không được đạt chuẩn.
Kiều phu nhân nhìn đến đấy thì chỉ lặng lẽ khẽ lắc đầu.
Với tính tình và dáng dấp như thế mà còn vọng tưởng làm Thái tử phi sao?
Mạnh phu nhân cảm giác được ánh mắt bắt bẻ cười nhạo của đám phu nhân xung quanh thì lỗ tai vừa đỏ vừa nóng. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói kịp thời giải cứu bà ấy.
“Phu nhân, Thái tử và ba vị hoàng tử giá lâm, lão gia sai nô tỳ ôm tiểu thư qua đó.”
Kiều phu nhân nghe vậy thì vẻ mặt chợt nghiêm lại, bà đưa Kiều Kiều Kiều cho Lưu ma ma rồi dặn dò rằng phải hết sức cẩn thận.
Mạnh Cốc Tuyết nghe thấy thế thì trong mắt lập tức lóe lên tia sáng.
Kiều Kiều Kiều cũng vô cùng hứng khởi.
[A a a, ta muốn đi gặp nam chính! Để ta xem đến cùng thì y đẹp điên đảo đến mức nào!]
Mạnh phu nhân thuận thế lôi kéo Mạnh Cốc Tuyết ngồi xuống, Mạnh Cốc Tuyết đảo mắt liên tục, suy nghĩ của nàng ta đã sớm bay theo Lưu ma ma đi xa.
Nàng ta nhìn quanh bốn phía, chỉ toàn oanh oanh yến yến, chẳng có gì nổi bật.
Vì thế nàng ta giả vờ không chịu nổi vặn vẹo thân mình, ép giọng nói nhỏ: “Nương, con muốn đi thay quần áo.”
Mạnh phu nhân xụ mặt xuống, “Trước khi ra cửa không phải nương đã nói con không nên uống quá nhiều nước trà sao?”
Mạnh Cốc Tuyết sợ lát nữa không theo kịp bước chân của Lưu ma ma bèn vội vàng kêu lên: “Ôi nương à, làm người có ba cái vội, đây là chuyện bất di bất dịch!”
Mạnh phu nhân không có cách nào nên chỉ có thể dặn dò cẩn thận: “Để nha hoàn Kiều gia dẫn con đi, đi nhanh về nhanh.”
Mạnh Cốc Tuyết rất vui mừng đáp lại, nhân lúc sự chú ý của mọi người không dồn về phía này thì nàng ta cẩn thận đi ra khỏi cửa.