Tay không đi võ đài, lúc trở về, trong tay đã nắm một con ngựa.
Bỗng nhiên hiểu cảm giác tay không bắt sói, Hòa Vân Sinh nghĩ vậy, tranh thủ thời gian chửi thề mấy tiếng trong miệng, đây không phải là tay không bắt sói! Cái này gọi là anh hùng tặng cho!
Phong Vân tướng quân trông vậy mà còn tuấn mỹ ưu nhã hơn lời đồn mấy lần, lúc nào hắn mới có thể biến thành người như Tiêu nhị công tử?
Hòa Tuy nhìn sang Hòa Vân Sinh, thiếu niên vẫn đang mơ màng, không biết tâm trạng đã bay đến nơi nào, hiếm khi được nhìn thấy thần thái sáng láng như vậy. Quay sang Hòa Yến, mặc dù nàng đeo mạng che mặt, nhưng dường như đang mang tâm sự nặng nề.
Hai người một trai một gái bị làm sao rồi vậy! Trên đường về cũng không nói lời nào, chỉ suy nghĩ riêng phần của mình, Hòa Vân Sinh thì còn chấp nhận được, có thể là do Tiêu Hoài Cẩn đưa cho hắn một con ngựa, nhưng tại sao Hòa Yến cũng trầm mặc thế kia? Tiêu Hoài Cẩn tuổi trẻ tài cao, lại là bậc oai hùng lệ sắc số một số hai của Đại Ngụy, nữ nhi nhà mình không lẽ nào đã coi trọng người ta rồi chứ? Phải làm sao mới ổn đây? Mới giải quyết xong một Phạm công tử, lại thêm một Tiêu đô đốc? Kinh Thành có vô số Phạm công tử, nhưng cả Đại Ngụy lại chỉ có duy nhất một Tiêu Hoài Cẩn!
Nghĩ đến đây, Hòa Tuy thấy nhức đầu.
Ba người mang tâm sự nặng nề về đến nhà, Lý thẩm bán đậu hũ sát vách tò mò nhìn bọn họ, còn lôi kéo Hòa Tuy sang một bên, quan tâm hỏi: "Hòa Đại ca, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không, nhìn Yến Yến và Vân Sinh hình như có tâm sự đấy."
Hòa Tuy một lời khó nói hết.
Đến giờ ăn cơm, Thanh Mai đã làm xong cơm tối, mọi người ai cũng lo riêng phần mình húp cháo, Hòa Tuy cuối cùng nhớ ra, chợt hỏi một câu: "Yến Yến, các con hôm nay đến võ đài có chuyện gì thế?"
Hòa Vân Sinh thì thôi bỏ qua được, còn Hòa Yến từ trước tới nay không đến võ đài bao giờ.
Hòa Yến lúc này mới bắt đầu thu hồi suy nghĩ, nói với Hòa Tuy: "Là như thế này, hôm nay con đến để nói chuyện với cha, Vân Sinh đã đến tuổi, cũng nên được đến trường. Ngày bình thường thì học chút công phu quyền cước qua loa, đến cùng vẫn không bằng được thầy dạy dỗ cho tốt. Bây giờ coi như chưa muộn, mùa xuân cũng là thời điểm vào học, cha thấy thế nào?"
Hòa Tuy há to miệng, trong lúc nhất thời lại không biết nên vui mừng vì nữ nhi bắt đầu quan tâm tới em trai mình, hay là sầu muộn chuyện Hòa Yến nói đến làm hắn trả lời không được.
"Yến Yến, trước kia ta cũng nghĩ tới việc này, nhưng mà trước mắt. . . Còn thiếu chút bạc, " hắn xấu hổ gãi gãi sau ót, "Có lẽ phải đợi thêm một chút, chờ phát lương tháng, ta gom góp một chút tiền."
Nếu không như vậy, ông ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho tên Triệu công tử vì đã làm nhục mình hôm nay.
Hòa Vân Sinh cúi đầu ăn cơm, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, hắn biết rõ cha mình kiếm tiền không dễ, luôn cảm giác chuyện mình nói ra là bất hiếu. Chuyện khó mà mở miệng lời nói như vậy cuối cùng lại từ miêng Hòa Yến nói ra, hắn nhẹ nhàng thở một hơi.
"Chuyện tiền nong không cần phải lo lắng." Hòa Yến đứng dậy đi đến buồng trong, một lát sau mang ra một cái hộp trang sức, nàng mở hộp trang sức, bên trong châu báu ngân lượng lập tức làm choáng váng đầu Hòa Tuy và Thanh Mai.
Đũa trong tay Hòa Tuy "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống, "Yến Yến . . . Đây là bạc ở đâu ra vậy?"
"Vân Sinh đi Nhạc Thông Trang chơi thắng được đó." Hòa Yến đối đáp trôi chảy.
Hòa Vân Sinh: "Phốc" phun cháo ra ngoài.
"Hòa Yến!"
Hòa Yến trừng mắt nhìn hắn, nói dối vẻ mặt cũng không thay đổi: "Vân Sinh rất may mắn, lần đầu tiên đi Nhạc Thông trang đã thắng lớn. Con đếm qua rồi, số bạc này trừ đi tiền nhập học, cũng đủ cho chúng ta dùng nhiều năm."
Hòa Vân Sinh giật giật bờ môi, không nói gì.
Hắn có thể nói cái gì đây? Nói người đánh bạc là Hòa Yến? Đừng nói Hòa Tuy không tin, ngay chính hắn cũng không tin. Huống hồ ngày đó Hòa Yến còn mặc quần áo của hắn, người khác cũng chỉ nhớ được là một thiếu niên, thực sự là toàn thân có miệng cũng nói không rõ được. Huống hồ . . . Hắn nghĩ tới hôm nay Hòa Yến đứng ra đua ngựa cùng tên họ Triệu, không khỏi cảm thấy trong lòng đã sinh ra chí hướng hào hùng.
Coi như là hắn nghĩa khí đi, nỗi oan ức này, hắn chịu được!
Hòa Vân Sinh nói: "Đúng, là con đánh bạc thắng trở về. Cha, chúng ta cầm bạc này đi nhập học thôi!"
Hòa Tuy bình tĩnh nhìn hắn: "Đây là con đi đánh bạc thắng thật sao?"
"Đúng."
"Lần đầu tiên đi sòng bạc đã toàn thắng?"
"Chính xác."
"Chính xác . . . Chính xác!" Hòa Tuy giận tím mặt, vỗ bàn một cái, nhặt tấm ván gỗ trên bàn đánh về phía Hòa Vân Sinh, "Ngươi đúng là đứa con bất hiếu! Ngươi dám đi Nhạc Thông Trang!"
"Cha ngươi khổ sở tạo điều kiện cho ngươi ăn mặc, ngươi lại dám đi Nhạc Thông Trang! Ngươi còn cần mặt mũi nào không? Ngươi xứng đáng với người mẹ đã mất của mình sao?"
Hòa Vân Sinh bị nện chạy trối chết: "Cha, không phải là bởi vì nhà ta quá nghèo nên con mới đi sao! Cha không nhiều miệng nói cho mẹ biết, mẹ làm sao mà biết được!"
"Còn giảo biện! Ngươi từ đâu học được cái thói phóng đãng này, này thì đi sòng bạc! Hòa Vân Sinh, ta thấy ngươi muốn lật trời rồi!"
Hòa Yến yên lặng co ro một góc trong phòng, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà cái nồi này để cho Hòa Vân Sinh đội. Nếu biết là do nàng làm, Hòa Tuy quất nàng, nàng không cẩn thận đánh lại, đánh Hòa Tuy bị thương thì làm sao bây giờ? Thật đúng là "đứa con bất hiếu".
Một trận gà bay chó chạy, việc này cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Rốt cuộc Hòa Vân Sinh vẫn phải chịu một trận đánh, coi như đem chuyện này cho lấp liếʍ cho qua. Tiếp đó, phải suy tính xem rốt cuộc cho Hòa Vân Sinh lựa chọn nhà nào trong kinh thành để theo học. Tốt nhất là chọn nhà có thể dạy võ, không thể quá kém cũng không thể quá tốt, vật họp theo loài, người tụ theo bầy, lớp càng hiếu học thì càng là con em nhà giàu, khó tránh khỏi Hòa Vân Sinh bị tiêm nhiễm chút thói xấu.
Hòa Vân Sinh ngồi ở trong phòng Hòa Yến, cầm cái lược nhỏ gõ đế đèn trên bàn, nói: "Chọn tới chọn lui vậy mà vẫn chưa được, đúng là đau đầu."
"Vốn dĩ đây cũng không phải là chuyện trong vòng một đêm liền có thể quyết định." Hòa Yến liếc nhìn hắn một cái, "Còn nhiều thời gian mà."
Hòa Vân Sinh nhếch miệng, "Bây giờ ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi không biết Kinh Thành có trường nào tốt nhất sao?"
"Ta lại không đi học, ta biết được cái gì." Hòa Yến nói, "Quán đánh bạc ta thì may ra ta còn biết rõ."
Hòa Vân Sinh nói: "Ta đúng là xem thường ngươi rồi!"
Hòa Yến cười một tiếng với hắn: "Cảm ơn vì đã khích lệ."
Nghĩ đến tối nay phải chịu trận đòn, Hòa Vân Sinh biến mất trong tầm mắt, ném câu tiếp theo "Ta đi cho ngựa ăn" rồi rời đi.
Sau khi Hòa Vân Sinh rời đi, Thanh Mai đem chậu nước rửa mặt bưng đi, Hòa Yến thổi tắt ngọn nến, thoát giày lên giường.
Cửa sổ không đóng, đêm xuân, thời tiết cũng không đến mức lạnh, ánh trăng từ ngoài cửa sổ tiến đến, tràn đầy ánh sáng rọi lên bàn. Nàng nhìn ánh trăng, liền nghĩ đến việc ban ngày gặp được Tiêu Giác.
Nàng khi đó cực kỳ bối rối, chỉ sợ Tiêu Giác nhận ra mình, một mực cúi đầu xuống. Mãi về sau mới lấy lại tinh thần, nàng bây giờ đã không còn là "Hòa Yến" kia nữa, lúc mặt đối mặt, Tiêu Giác cũng không nhận ra được. Huống chi năm đó, nàng còn luôn luôn mang theo mặt nạ.
Lần trước nhìn thấy Tiêu Giác, tựa hồ là chuyện trước đó thật lâu. Khi đó hắn còn không lạnh lẽo đạm mạc bằng lúc này, cự nhân xa ngàn dặm bên ngoài, ngạo khí lại tản mạn trên gương mặt thê thảm thời thiếu niên.
Ngôi trường tốt nhất Kinh Thành, gọi Hiền Xương học quán. Hai đại danh tướng của Đại Ngụy bây giờ, Phong Vân tướng quân và Phi Hồng Tướng quân, đều xuất phát từ nơi này.
Tính ra thì, nàng và Tiêu Giác, cũng từng có một năm tình nghĩa bạn đồng môn.