Gió thổi trên dải lụa trắng che mặt, Hòa Yến cúi đầu rất thấp. Nàng nghe thấy tiếng Hòa Vân Sinh bên cạnh hít một hơi dài ,nhỏ giọng thầm thì một câu, "Tiêu đô đốc!"
Có lẽ là do gặp được anh hùng trong lòng, nên mới có thể tràn ngập chờ mong và tán thưởng như vậy.
"Tiêu đô đốc . . . Sao ngài lại tới đây?" Triệu công tử đứng trước mấy người Hòa Tuy thì vênh váo nhếch mép, nhưng đứng trước mặt Tiêu Giác lại như chó nhà vẫy đuôi mừng chủ, làm cho người ta muốn nôn.
"Ngươi mua con ngựa này tiêu tốn bao nhiêu tiền?" Thanh niên ngồi ở trên ngựa bình tĩnh hỏi.
"Ai mua?" Triệu công tử hơi luống cuống,nhưng vẫn là thành thật trả lời : "Ba mươi lượng bạc."
Khóe miệng Tiêu Giác chùng xuống, sau một khắc, lấy từ trong túi thơm xanh đậm ra hai thỏi bạc, ném vào trong cỏ. Bọn họ lúc này mới nhận thấy rõ, vừa rồi có thứ bay vèo đến cổ tay Triệu công tử, là một thỏi bạc nhỏ.
"Ngựa của ngươi, ta mua rồi." Hắn nói.
Triệu công tử cắn chặt răng nói không ra lời.
Hắn định gϊếŧ con vật này để cứu vớt một chút danh dự, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều có sự can thiệp của Tiêu Hoài Cẩn. Đây là Nhị công tử nhà họ Tiểu! Không phải là nhân vật có thể đυ.ng đến, Triệu công tử đành phải nín cơn giận trong lòng, cười nói: "Tiêu đô đốc không cần phải nói như vậy, nếu muốn con ngựa này nô tài đưa ngài là được."
"Không cần, " hắn nói, "Vô công bất thụ lộc."
Hòa Yến thầm tán thưởng lời nói của người này. Tiêu Giác và nàng cùng là tướng lĩnh, có người muốn gϊếŧ ngựa, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Con ngựa này gặp được Tiêu Giác, coi như đã tránh thoát một kiếp nạn.
Đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên Hòa Vân Sinh tiến lên trước một bước, một mặt quấn quýt nhìn Tiêu Giác, mở miệng nói: "Đa tạ Phong Vân tướng quân, cứu ngựa một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp! Đúng là không tầm thường!"
Hòa Yến á khẩu không biết nói gì.
Dù cho Hòa Vân Sinh muốn cùng anh hùng trong lòng mình bắt chuyện, cũng không nên nói như vậy. Hắn nói ra những lời nói như vậy làm cho người khác cảm thấy xấu hổ, đã dặn dò phải đọc sách nhiều lên rồi, nếu không thì sẽ bị người ta cười chết mất thôi. Nếu như bây giờ Tiêu Giác cười nhạo hắn thì làm sao?
Cũng may hôm nay Tiêu Giác không mở miệng châm chọc ai cả, ngược lại nhìn về phía Hòa Vân Sinh, một đôi mắt trong suốt hẹp dài, xán lạn như sao, thờ ơ nói: "Ngươi ưa thích con ngựa này à?"
Hòa Vân Sinh nhìn một cái, thành t thật đáp: "Thích lắm."
"Tặng ngươi đó." Hắn nói.
"Cảm tạ . . . hả?" Hòa Vân Sinh khϊếp sợ, hắn còn muốn nói chuyện thêm vài câu, nhưng thấy Tiêu Giác đã cùng thiếu niên mặc áo vàng kia thúc ngựa đi về phía trước, không muốn ở đây thêm nữa, đành phải chạy theo mấy bước rồi mới dừng lại, mất mát nhìn bóng lưng bọn họ đi dần xa.
Hòa Yến đi đến trước người hắn, đưa tay vẫy vẫy trước mặt, "Tỉnh táo không vậy?"
Hòa Vân Sinh thu hồi ánh mắt, quay người "A" một tiếng, "Tên họ Triệu đâu?"
"Đi từ lâu rồi." Hòa Tuy liếc mắt, trông cũng cực kỳ chướng mắt bộ dạng ngốc nghếch của Hòa Vân Sinh, "Lúc ngươi còn mải mê nhìn Tiêu nhị công tử ấy."
Triệu công tử mặc dù không cam lòng đến đâu, cũng không dám gây sự phiền phức với Tiêu Giác, chỉ có thể cầm bạc nín giận thở hồng hộc rời đi.
Hòa Vân Sinh đi đến gần nhân vật suýt thì bị chủ nhân chém trước mặt, sờ lên đầu ngựa, vuốt ve tín vật mà người anh hùng lưu lại, nói: "Đây là quà Phong Vân tướng quân tặng cho ta . . ."
"Vậy ngươi dắt nó trở về nhà dâng cúng đi? Lập một cái bài vị?" Hòa Yến hỏi.
Hòa Vân Sinh tức giận nhìn nàng, "Ngươi biết cái gì? Vừa rồi nếu như không có Tiêu đô đốc đi ngang qua, con ngựa này đã bị cái tên họ Triệu kia gϊếŧ rồi! Tiêu đô đốc quả thật là có cốt cách người thiếu niên, thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ . . ."
"Dừng dừng dừng, " Hòa Yến cắt ngang lời nói của hắn, "Nói chuyện khác đi." Nàng thầm nghĩ Hòa Vân Sinh quả thật là con nít ranh không biết nhân gian hiểm ác, cái tên kia Tiêu Hoài Cẩn không phải là kiểu người gặp chuyện bất bình thì thành hiệp khách, người này, vô tình tàn khốc.
"Yến Yến, sao con phải đeo khăn che mặt thế kia?" Hòa Tuy một mực không mở miệng rốt cục cũng tìm được cơ hội nói chuyện, "Còn nữa, làm sao con biết cưỡi ngựa? Lúc nãy thực sự là hù chết ta rồi, sau này không thể lỗ mãng như vậy được. Nếu con xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể nhìn mặt mẹ con nữa đây?"
Hòa Tuy nói chuyện với Hòa Yến so với Hòa Vân Sinh thì nói nhiều hơn một chút.
"Gần đây con có học được một kiểu trang điểm mới, trong kinh thành gần đây lưu hành kiểu che rèm đi ra ngoài, trông thần bí đẹp mắt hơn." Hòa Yến ra vẻ chững chạc đàng hoàng nhưng thật ra là nói năng bậy bạ, "Phụ thân cảm thấy như vậy không xinh đẹp sao?"
Hòa Tuy: "Xinh xinh xinh! Đẹp cực kỳ!"
Hòa Vân Sinh liếc mắt, lấy cớ vụng về như vậy mà Hòa Tuy cũng chịu tin tưởng nàng.
Hòa Tuy đương nhiên là tin tưởng, hắn không hiểu rõ những trò chơi yêu thích của phái nữ, chỉ biết là Hòa Yến luôn luôn thích ăn mặc đẹp học trang điểm, theo trào lưu người ta yêu thích cũng là bình thường, huống chi hắn chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc đứa con gái kiêu căng yếu đuối của mình sẽ đi đánh bạc rồi lại đánh nhau, chắc chắn là do người khác nhìn lầm rồi!
"Về chuyện cưỡi ngựa thì, con học được trong lúc giao lưu bè bạn, cũng chỉ biết mấy chiêu như vậy, sau này phải luyện thêm một chút mới được." Hòa Yến hàm hồ nói.
. . .
Bên kia, Tiêu Giác và thiếu niên mặc áo vàng chính cưỡi ngựa hướng đi từ võ đài ra ngoài.
"Vừa rồi đúng là đúng là vui mà." Thiếu niên mặc áo vàng cười hì hì nói, "Cậu à, người có nhìn thấy không,cô nương kia nhân lúc cưỡi ngựa vụиɠ ŧяộʍ động tay chân, tên họ Triệu bị té ngã, đúng là chơi rất vui !"
Tiêu Giác hờ hững không phản ứng.
Thật ra hắn đã thấy được, đúng lúc hai người bọn họ từ bên ngoài vào đi ngang qua. Thiếu nữ kia động tác nhanh nhẹn, thậm chí vừa rồi tên họ Triệu muốn gϊếŧ ngựa, nếu như hắn không mở miệng, thì đối phương cũng sẽ ra tay, tay nàng đã sờ đến cây côn bọc thép vắt bên hông rồi.
"Đáng tiếc là nàng cứ một mực cúi đầu, không thấy rõ nàng dung nhan thế nào." Thiếu niên mặc áo vàng khua tay một cái, "Hay là bây giờ chúng ta quay đầu đi, hỏi nàng họ gì tên gì, có lẽ sẽ nhìn thấy rõ tướng mạo chăng?"
"Vậy ngươi đi đi." Tiêu Giác không hề bị lay động.
"Khó mà làm được, nàng vừa nhìn thấy cậu đã ngại ngùng cúi đầu xuống, nhất định là vì dung mạo của cậu chấn động, nên mới xấu hổ. Thật ra con cảm thấy gần đây các cô nương thú vị trong Kinh Thành xuất hiện không ít, mấy ngày trước mới nhìn thấy ở Túy Ngọc lâu có một cô nương lấy một địch mười, hôm nay đã nhìn thấy một cô nương khác đến võ đài cưỡi ngựa. Trên đời nhiều cô nương tốt như vậy, tại sao lại không có ai thuộc về ta đây?" Thiếu niên mặc áo vàng nói đến đây, lập tức đấm ngực dậm chân, thở dài thở ngắn đứng lên.
Tiêu Giác bình tĩnh nhìn nhìn hắn, "Trình Lý Tố, nếu như ngươi vẫn không chịu câm miệng, ta sẽ đưa ngươi trở về nhà họ Trình."
"Không muốn!" Trình Lý Tố ngay tức khắc ngồi thẳng người, "Người là cậu ruột của con,b không thể thấy chết không cứu, con bây giờ chỉ dựa vào mỗi người mà sống!"
Hai người đang nói, chợt thấy phía trước dàn binh khí không xa lắm, có mấy người đang đứng, cầm đầu là một công tử áo lam, thân hình gầy gò, tựa như Trích Tiên. Hắn mỉm cười nhìn về phía mấy người bọn họ, cũng không biết đã đứng ở nơi này bao lâu, nhưng đứng ở nơi này nhìn tới, vừa rồi mọi chuyện xảy ra trên võ đài, cũng coi là thấy được hết tất thảy.
"Không phải Tứ công tử của Thạch Tấn Bá quý phủ đây sao?" Trình Lý Tố thấp giọng nói: "Sao hắn lại ở chỗ này?"
Tiêu Giác không trả lời, con ngựa dừng bước lại, Trình Lý Tố lại lộ ra nụ cười nhiệt tình thường thấy, "Không phải Tử Lan huynh đây sao? Tử Lan huynh sao lại đến võ đài thế này?"
Đây là con thứ tư Sở Chiêu của Thạch Tấn Bá.
"Đi linh tinh ấy mà, vừa văn đi ngang qua đây, không nghĩ tới lại gặp được Tiêu đô đốc và Trình công tử." Sở Chiêu mỉm cười, "Hai người cũng đi đạp thanh sao?"
"Đương nhiên là vậy, mấy ngày nay trời xuân quá đẹp, không ra du ngoạn chẳng phải là phụ lòng thịnh cảnh hay sao?" Trình Lý Tố cười ha ha, cười xong, lại thầm nói: “Nhưng nếu đi cùng cô nương xinh đẹp thì sẽ tốt hơn."
Sở Chiêu chỉ coi không nghe thấy, ý cười không thay đổi.
Từ đầu tới đuôi, Tiêu Giác không nói cùng Sở Chiêu câu nào, chỉ thúc ngựa đi qua hắn, lúc đối mặt thì khẽ hất cằm .
Đợi bọn họ đi qua, gã sai vặt của Sở Chiêu tỏ vẻ không cam lòng: "Cái người Phong Vân tướng quân này, thực sự quá vô lễ rồi!"
Sở Chiêu lơ đễnh, chỉ cười lắc đầu: "Ai bảo hắn là Tiêu Hoài Cẩn chứ." Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn đường đua vắng vẻ, tựa như nghĩ tới điều gì cực kỳ thú vị, khẽ cười một tiếng …