Đã là lúc nào rồi mà còn kén chọn như vậy.
Tùy Hành có chút buồn cười: "Đáy vực này không có người ngoài, bên trong hay bên ngoài có gì khác nhau..."
Tay Giang Uẩn lập tức hung hăng đấm một cái vào ngực hắn.
Đôi mắt đen lạnh như băng trừng hắn, trong đôi con ngươi đen láy thấp thoáng hai ánh lửa, giống như mèo con xù lông.
“Được, được, theo ý ngươi là được.”
Tùy Hành động tác nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy người, đi thẳng đến bên bờ ao nước ở sâu trong sơn động rồi mới dừng lại, hỏi: "Ở đây được không?"
Giang Uẩn nhìn mặt đất bị nước ao thấm ướt sũng, nhíu mày, miễn cưỡng gật đầu.
Tùy Hành đặt Giang Uẩn xuống, hắn cũng không gấp gáp, nói: "Chờ ta một lát.”
Hắn sải đôi chân dài đi tới bên đống lửa, nhanh chóng ôm một ít cỏ khô đến trải trên bãi đất trống bên cạnh đầm nước, sau đó bế Giang Uẩn đặt lên trên.
Hắn thấp giọng nói: "Tạm thời ta chỉ làm được thế này.”
Không cần tiếp xúc với mặt đất ẩm ướt, đích thực sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Giang Uẩn tránh ánh mắt nóng bỏng và kiên định của hắn, chịu đựng xấu hổ gật đầu, không lên tiếng.
Mưa lớn ầm ầm trút cả một đêm, khi hừng đông dần ló dạng, Tùy Hành mượn ánh mặt trời chỉ vừa mới le lói, cúi đầu quan sát, người dưới thân dù đang ngủ say nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt, cánh tay y dù trong tình trạng mất ý thức vẫn vòng qua ôm lấy thắt lưng của hắn.
Tùy Hành lẳng lặng quan sát tiểu mỹ nhân dưới thân mình.
Da trắng như sứ, vô cùng phong nhã.
Đây tuyệt đối là dàn da thượng phẩm bậc nhất mà hắn từng thấy.
Vừa nhìn đã biết người này được tỉ mỉ nuông chiều đến cỡ nào.
So với Ngọc Quan Âm bày trên hương án của mẫu hậu hắn còn đẹp hơn.
Tính tình thì hơi ngạo kiều, mất tự nhiên một chút nhưng mà cũng rất đáng yêu.
Rõ ràng nhiệt liệt chủ động, quấn quít lấy hắn không buông, nhưng sau khi tỉnh táo thì lại là một tiểu quân tử nghiêm chỉnh, tuân thủ nghiêm ngặt những lễ nghi phiền toái nghiêm khắc kia.
Nếu lúc này y mở mắt, nhìn thấy bộ dạng chủ động của bản thân như thế này, sợ là sẽ tức giận đến hộc máu mất.
Tâm trạng Tùy Hành vô cùng sung sướиɠ.
Bởi vì hắn nghe người ta nói, vợ chồng có thích hợp hay không, không chỉ phải xem gia thế, phẩm tính, học thức, sở thích này nọ mà còn phải xét đến yếu tố mấu chốt nhất là chuyện chăn gối có hoà hợp với nhau được không.
Qua trải nghiệm của hai đêm vừa rồi thì tiểu tình nhân trước mắt này khiến hắn quá hài lòng.
Chỉ có cái hắn không biết biểu hiện của mình có được như Giang Uẩn mong đợi hay không.
Ngày mai hắn phải cẩn thận hỏi một chút mới được.
Tuy rằng tiểu tình nhân không rõ lai lịch như y không đủ tư cách làm Thái Tử Phi, nhưng làm thϊếp thất của hắn vẫn được. Nếu thật sự không được, hắn còn có thể nâng y lên làm quý thϊếp, chiếu theo đãi ngộ của Thái tử phi mà đối đãi với y.
Dù sao đời này Tuỳ Hành cũng chưa chắc gì đã nạp phi.
Quý thϊếp chính là lớn nhất.
“Mặc kệ phía sau ngươi là người phương nào, Cô tha thứ cho ngươi là được.”
“Chỉ cần ngươi ngày sau nhớ lấy bổn phận của mình mà hầu hạ Cô, Cô sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ngươi có biết đây là phúc khí lớn đến thế nào hay không?”
Tùy Hành gập tay vuốt nhẹ cánh mũi xinh đẹp tuyệt trần của tiểu tình nhân. Hắn một bên lợi dụng người đang say giấc mà tận tình chiếm tiện nghi, một bên đắc ý lầm bầm hồi lâu.
Chỉ là tật xấu cắn môi này rất không tốt.
Tầm mắt Tùy Hành rơi vào dấu răng nhỏ trên môi Giang Uẩn, nhịn không được vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Nhưng cũng không vội, về sau hắn từ từ dạy dỗ là được.
Trái phải đều là người của hắn, hắn cũng phải phí tâm phí sức để dạy dỗ cẩn thận một phen.
Kỳ thực, Thái tử điện hạ Tuỳ Hành, kẻ cũng không có mấy kinh nghiệm thực chiến trên phương diện này đã tự tin suy nghĩ như vậy.
Giang Uẩn mê man, ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh.
Y vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt đẹp đẽ thâm thuý mang theo sự dò xét và tìm tòi nghiên cứu của Tuỳ Hành.
Giang Uẩn nhíu mày.
Ý thức được giờ phút này hai người vẫn đang duy trì tư thế cực kỳ mập mờ, y nhịn xuống sự xấu hổ, phẫn nộ nói: "Ngươi...trước lùi ra sau một chút đi!”
Tùy Hành nhướng mày.
“Là ngươi ôm chặt Cô không buông.”
Giang Uẩn sửng sốt, lúc này mới phát hiện cánh tay của mình vậy mà vẫn đang vòng quanh eo đối phương. Tuy rằng trên mặt vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh nhưng hai bên tai đã nóng bừng, lập tức buông lỏng tay ra.