Cả buổi sáng, Giang Uẩn đều ở trong núi ghi chép số liệu về hướng gió.
Buổi trưa trở lại sơn động, vừa vào cửa động đã ngửi thấy một hương kỳ quái của thịt được trộn với gia vị không biết tên.
Tùy Hành khoanh chân ngồi bên đống lửa, động tác rất quen thuộc lật món gà rừng đã nướng bóng nhẫy mỡ lên, thấy Giang Uẩn đi vào, săn sóc chào hỏi: "Chờ ngươi đã lâu rồi, lại đây ăn đi."
Giang Uẩn quét mắt một vòng, chọn góc cách xa hắn nhất ngồi xuống, nhắm mắt tựa vào vách đá, nói: "Không cần.”
Ghi lại cả hướng gió và tốc độ gió đều cần lên vị trí cao mới có thể nắm bắt chính xác.
Cho tới trưa, thể lực Giang Uẩn gần như đã hao hết, cần nghỉ ngơi gấp.
Về phần bữa trưa, y vốn có bệnh dạ dày, tiêu hóa không được mấy món ăn dân dã trong núi, ăn ít một bữa cũng không sao, lát nữa tùy tiện hái mấy quả dại để thỏa mãn cơn đói là được.
Giang Uẩn nhắm mắt, định nghỉ ngơi một lát.
Kết quả vừa nhắm mắt lại, đã bị người ta bế lên.
Giang Uẩn mở mắt, tức giận nhìn người phía trên: "Ngươi làm gì?”
Tùy Hành ý vị thâm trường: "Biết ngươi không có sức, cô đút ngươi ăn là được đúng không?”
“Không cần.”
“Đã là người của Cô rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm đúng giờ. Nếu không… sẽ bị phạt đó.”
Giang Uẩn cắn răng, dùng sức giãy ra, đáng tiếc tứ chi mềm nhũn vô lực, không làm nên trò trống gì, ngược lại còn làm cho áo ngoài tuột xuống, bầu không khí cùng vì vậy mà trở nên mập mờ khó tả.
Tùy Hành ôm chặt người, cười nói: "Chờ dùng bữa xong lại yêu thương nhung nhớ cũng không muộn.”
Giang Uẩn hít sâu một hơi, chỉ có thể để mặc Tuỳ Hành bế y đi đến gần đồng lửa, hai chân vừa chạm đất đã lập tức nói: "Buông ta ra.”
Tùy Hành không nhanh không chậm xé đùi gà nướng ngay vị trí mềm nhất, đưa đến bên miệng Giang Uẩn: "Ngoan ngoãn ăn, mới có thể xuống.”
“Há miệng ra.”
Giang Uẩn nhíu mày.
Bị mùi dầu mỡ gay mũi kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút buồn nôn.
Y nói: "Ta tự ăn.”
Tùy Hành không tiếp tục bạo ngược ép buộc nữa, đưa đùi gà vào tay Giang Uẩn.
Giang Uẩn lại yêu cầu: "Thả ta xuống.”
Tùy Hành nhướng mày.
Giang Uẩn: "Ta... không đi là được.”
Có vẻ thức thời ngoan ngoãn hơn rồi đó.
Tùy Hành vui vẻ buông tay, đặt người xuống.
Giang Uẩn sửa sang lại áo bào bị hắn vò nát một chút, nhặt một tảng đá tương đối sạch sẽ, ngồi xuống đối diện đống lửa, nhíu mày cầm lấy đùi gà dính mỡ kia, từng chút xé rách lớp da cháy vàng, xé một miếng thịt trắng nhỏ, đưa vào trong miệng.
Tùy Hành chống cằm, hứng thú nhìn y ăn.
Thấy Giang Uẩn xé từng sợi từng sợi như vậy, một chút dầu mỡ dư thừa cũng không dính, cũng không ngại phiền toái. Hắn không khỏi nghĩ trên đời sao có thể có người được nuông chiều như thế.
Giang Uẩn ăn gần nửa canh giờ, mới ăn hết một cái đùi gà, khiến Tùy Hành nhìn mà thán phục.
Sau giờ ngọ trời bắt đầu đổ mưa to, không nên ra ngoài.
Hai người mỗi bên chiếm lấy một góc sơn động nghỉ ngơi. Theo màn đêm dần dần buông xuống, Giang Uẩn nhận thấy được luồng nhiệt lưu trong cơ thể, lại có dấu hiệu trỗi dậy!
Hơn nữa so với lần trước, cảm giác càng thêm hung mãnh.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, Giang Uẩn đã không khống chế được dòng nhiệt lưu nóng chảy đang mất dần kiểm soát kia, nó nhanh chóng càn quét khống chế tứ chi bách hài của y.
Ngón tay Giang Uẩn siết chặt ống tay áo, thái dương dần chảy mồ hôi, chỉ cảm thấy thân thể như bị nướng trên lửa, nóng bỏng đến khó chịu. Mồ hôi to như hạt đậu, lấy tốc độ khủng bố từ da thịt toát ra ngoài, rất nhanh đã thấm ướt nhẹp áσ ɭóŧ của Giang Uẩn.
Giang Uẩn cắn môi, dán chặt lưng muốn kề sát vách đá hơn nữa, muốn mượn cảm giác lạnh lẽo từ vách đá để để giảm bớt nóng bức trong người.
Nhưng tác dụng chỉ như muối bỏ biển.
Nhiệt lưu dữ dội dâng lên, lại lần nữa bắt đầu tấn công thần trí của Giang Uẩn.
Trong cơ thể phảng phất như có hoả cầu cực lớn đang cháy hừng hực, nghiền nát rồi lại mở rộng từng sợi kinh mạch của y, càn quét qua từng tấc da thịt và xương cốt của Giang Uẩn một cách thô bạo.
Giang Uẩn lâu lắm rồi không có cảm giác gian nan như thế này.
Cố gắng chống đỡ không bao lâu đã chảy mồ hôi đầm đìa, cả người giống như vừa vớt từ trong nước ra.
Giữa răng môi đã có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Dần dần, Giang Uẩn ngay cả sức để cắn môi cũng không còn, chỉ có thể lấy khuỷu tay chống xuống đất, thở dốc, dán người vào vách đá, từng chút một trượt dần xuống.
Hỏa cầu trong cơ thể không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng đốt càng mãnh liệt.
Ngón tay Giang Uẩn bấu lấy mặt đất dưới thân, cong lưng, cố gắng duy trì thanh tỉnh nhưng mà càng chống cự thì dòng nhiệt lưu kia càng điên cuồng, rất nhanh, mỗi một kinh mạch của y giống như đều được rót đầy dòng nhiệt lưu đó, căng trướng đến lợi hại.
Giang Uẩn hỗn loạn, lúc sắp bị hành hạ đến hôn mê thì bất chợt bị người bế lên, ôm vào trong ngực.
“Khó chịu, ngươi vậy mà không biết phải gọi Cô sao?”
Người nọ ở bên tai hắn khàn giọng nói một câu.
Ngữ khí rất ôn nhu.
Giang Uẩn mê mang mở mắt, ánh mắt ngập nước run rẩy, nhìn Tùy Hành phía trên đang dùng ánh mắt thâm thuý nhìn lại y.
Thân thể không thể khống chế, muốn áp sát giáp sắt lạnh như băng trên người đối phương.
Tùy Hành nhẹ giọng nói: "Muốn ôm thì ôm, Cô đồng ý cho ngươi ôm.”
Giang Uẩn chợt khôi phục một tia thần trí, nghiêng đầu tránh sự đυ.ng chạm của Tuỳ Hành, cuộn ngón tay lại để ở trên ngực hắn, muốn dùng sức đẩy hắn ra.
Nhưng mà lực đạo mềm mại kia giống như mèo nhỏ đang vung vẩy đệm thịt.
Tùy Hành từ tốn nói: "Thấm Cốt Hương, xuân dược khốc liệt nhất thiên hạ, người trúng độc sẽ ý loạn tình mê, từ trong cơ thể liên miên không ngừng tản ra loại hương thơm có thể ăn mòn xương cốt, ròng rã suốt một tháng. Hoàn toàn không có giải dược, phương pháp giải độc duy nhất chính là cùng nam nhân tiến hành giao hoan.”
“Không có Cô trợ giúp, kinh mạch của ngươi sẽ bạo liệt mà chết.”
“Lựa chọn như thế nào, ngươi tự quyết định.”
Giang Uẩn khẽ nhắm mắt lại, thân thể run rẩy.
Một lúc lâu sau, y mở to đôi mắt trong suốt như thủy ngọc, bình tĩnh nói: "Đi...vào trong.”