Nếu Giang Uẩn thật sự có đức danh như trong lời đồn thì sao nhân tài như Trần Kỳ mỗi lần nhắc đến tên y là lại khinh thường, phỉ nhổ như thế, thậm chí còn mang theo chán ghét và oán hận nồng đậm.
“Điện hạ, tiếp theo người định tính toán như thế nào?”
Tùy Hành chậm rãi thu hồi đao: "Đi Mộ Vân Quan.”
Có Trần Kỳ trợ giúp, hắn đại khái có thể dẫn đội thiết kỵ này của mình, cùng quân Tuỳ đang đóng đô ở bên bờ sông Hoàng Hà, nội ứng ngoại hợp, dùng tốc độ nhanh nhất, hạn chế tối đa thương vong để chiếm được Mộ Vân Quan.
Từ Kiều và Phàn Thất đều vì dã tâm của Tuỳ Hành mà chấn động.
Lúc hai người đang muốn cáo lui thì đột nhiên Tùy Hành nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khác thường.
“Điện hạ làm sao vậy?”
Tùy Hành âm trầm nhìn Phàn Thất: "Lúc Cô mới vào, ngươi đốt hương gì ở trong điện?”
Phàn Thất sửng sốt: "Bọn họ nói, đó là vật trợ hứng, có thể khiến cho người ta khi hành sự... Thuộc hạ cũng muốn để cho điện hạ vui vẻ, thả lỏng một chút, liền, liền..."
“Ngu xuẩn!”
Chỉ trong chốc lát, cả cơ thể Tùy Hành nóng như bị lửa thiêu đốt.
Từ Kiều biết chuyện Phàn Thất tự tiện cho Khôn Quân vào điện, cau mày nói: "Những Khôn Quân kia chỉ sợ không có có cái gan đó, hơn phân nửa là Trần Quốc chủ tự ý can thiệp. Hành động này của lão ta… khụ, hẳn là vì lấy lòng điện hạ.”
“Lão già này, nếu không phải thấy lão còn có chút tác dụng, Cô nhất định phải phanh thây lão!”
Tùy Hành siết chặt nắm đấm ngồi xuống, mặt mày âm trầm, chỉ vào Phàn Thất: "Đi chặt đầu mấy Khôn Quân kia xuống, niêm phong vào trong hộp, đưa cho lão già kia. Bảo lão ăn cơm đặt lên bàn, ngủ đặt bên gối, một khắc cũng không được rời!”
“Vâng…”
Phương pháp này, ngay cả Phàn Thất nghe xong cũng không nhịn được run rẩy.
Trước khi ra cửa, hắn thấy Tùy Hành gian nan chống đỡ thân thể, cúi đầu ngồi, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, liền lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ… có cần thuộc hạ chọn thêm mấy Khôn Quân khác không?”
Tùy Hành ngẩng đầu, tàn bạo liếc hắn một cái.
Phàn Thất rùng mình, nghĩ thầm, đã đến lúc nào rồi, điện hạ còn kén chọn làm gì.
Phàn Thất chợt nghĩ đến một người khác, đảo mắt, vội đề cử: "Nếu không, thuộc hạ gọi thế tử Vệ quốc kia tới?"
Cái này cũng không đến mức bôi nhọ thân phận điện hạ chứ.
Tùy Hành hít sâu một hơi, khàn giọng ra lệnh: "Cút.”
Phàn Thất đành phải cùng Từ Kiều rời khỏi đại điện, nhịn không được phàn nàn: "Điện hạ định chịu đựng như vậy đến khi nào, rõ ràng có sẵn "giải dược" ở đây cũng không cần. Cũng không biết điện hạ cố chấp cái gì, đây rõ ràng là nhu cầu bình thường của nam nhân mà thôi. Công tử Nhan Tề cho dù tốt thì đã sao? Điện hạ cũng không đến mức vì y mà thủ thân như ngọc chứ......”
Từ Kiều trừng hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói lung tung nữa.
Phàn Thất cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, sợ tới mức ngậm chặt miệng không dám lên tiếng nữa.
Mà đáng thương cho Trần Quốc chủ, vừa mới tỉnh lại, đang được cung nhân hầu hạ đút thuốc, nhìn thấy mấy cái hộp đựng đầu lâu người đầm đìa máu me thì hai mắt trợn ngược, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
**
Mưa lớn trên núi vẫn tiếp tục.
Giang Uẩn mặc một kiện thanh sam, tay cầm nhuyễn kiếm đứng trên bãi đất trống giữa sườn núi, đai ngọc và tóc đen đều đã ướt đẫm, dán sát vào vai lưng thon gầy, xung quanh y xác chết ngổn ngang, đều là bị một kiếm xuyên cổ họng đoạt mạng.
Mưa bụi rơi trên khuôn mặt tĩnh lặng của Giang Uẩn, rửa sạch đôi mắt ôn nhuận xinh đẹp như thủy ngọc kia. Khí chất quá mức ôn hòa trầm tĩnh của y không hợp với màu đỏ chết chóc dính trên nhuyễn kiếm.
Những sát thủ còn lại hai mặt nhìn nhau, từ vòng vây hình tròn nay chỉ còn hình quạt, đứng rải rác ở bốn phía, bọn họ hiển nhiên không ngờ thái tử Giang quốc thể chất yếu, mắc nhiều bệnh này còn cất giấu một thân công phu lợi hại như vậy.
“Thật có lỗi, không thể thả các ngươi rời đi.”
Thân ảnh Giang Uẩn giống như lá rụng chợt lóe trong màn mưa, thanh nhuyễn kiếm mềm mại như rắn kia đã quấn lấy cổ họng một người cách đó nửa trượng. Tên sát thủ bị quấn lấy trợn to mắt, còn chưa kịp kinh hô ra tiếng thì đã thấy cổ lạnh lẽo, tắt thở ngã xuống đất.
Một khắc sau, trên sườn núi rộng lớn chỉ còn lại thi thể.
Giang Uẩn lảo đảo, cắn môi, cố gắng đứng vững.
Bởi vì sử dụng nội lực, dòng nhiệt lưu đang đấu đá lung tung trong cơ thể y đã gần như không thể khống chế, gần như muốn phân tán thần trí của y. Rõ ràng là trong núi đang đổ mưa lạnh nhưng da thịt y lại nóng bỏng như nham thạch, không ngừng toát mồ hôi.
Giang Uẩn miễn cưỡng phân biệt phương hướng một chút, đây là một sườn núi, nối liền với một con đường núi, bên kia đường núi chính là vách đá sâu không thấy đáy.
Đối phương đã tỉ mỉ bố trí mai phục như thế, sẽ không dễ dàng để cho y chạy trốn.
Giang Uẩn hít sâu một hơi, đi tới bên đường núi, cởi ngọc bội tượng trưng cho thân phận thái tử Giang quốc ở bên hông xuống, treo lên một thân cây khô bên đường, lại cố tình xé xuống mảnh góc áo dính máu ném ở bên đường, sau đó mới ngẩng đầu phân biệt phương hướng. Đón lấy cơn mưa lớn, Giang Uẩn thu hồi nhuyễn kiếm, giẫm lên đường núi lầy lội, đi về phía đỉnh núi.
Trần Kỳ đích thân dẫn người đuổi theo.
Toàn bộ thị vệ Giang quốc đã bỏ mạng, xe ngựa mà Giang Uẩn ngồi đã vỡ tan tành ở trên sơn đạo. Hai vị mưu sĩ đi theo là Công Tôn Dương và Phạm Chu thì một bị trọng thương, một đang lẩn trốn, vậy mà chỉ có duy nhất thái tử Giang quốc là Giang Uẩn thì không thấy tung tích đâu.
Rất nhanh, thủ hạ đã đem ngọc bội cùng vải bố dính máu phát hiện ở bên vách núi trình lên.
Thái tử Giang quốc, rất có thể đã rơi xuống vực bỏ mạng.
Thủ hạ nhanh chóng đưa ra kết luận.
Kết luận này rất có sức thuyết phục, thái tử Giang quốc không biết võ công, trong lúc chạy trốn thì mất đi xe ngựa, mưu sĩ thân tín cũng không còn, đối mặt đám sát thủ hung tàn ác sát làm sao mà có sức chống đỡ. Rất có thể trong quá trình chạy trốn, y đã hốt hoảng té ngã xuống vực.