Xe ngựa mất đi người điều khiển vẫn tiếp tục chạy như điên, không biết qua bao lâu, tiếng kêu gϊếŧ dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa rơi dày đặc, kèm theo tiếng ngựa hí thảm thiết, thùng xe lại lần nữa đứng im bất động.
Tiếng mưa rơi ngày càng rõ ràng.
Kèm theo đó là tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc cùng với sát ý vô hình, tràn ngập .
“Thái tử điện hạ, mời xuống xe.”
Có người cao giọng hô một câu.
Giang Uẩn buông tay áo ra, phất nhẹ vạt áo, y đứng dậy, đẩy cửa xe ra, phong thái cử chỉ vô cùng tao nhã, từ tốn bước xuống xe ngựa.
Mưa bụi lập tức tranh nhau rơi xuống y bào màu xanh và dải thắt lưng buộc tóc của Giang Uẩn.
Giang Uẩn mở to con ngươi đen nhánh, yên lặng đứng trong mưa, nơi này là một khu vực trống trải ở lưng chừng núi, xung quanh hơn mười tên sát thủ đang cầm đao đứng bao vây y.
Đám sát thủ dường như cũng không ngờ tới, người bước ra từ trong xe ngựa lại kinh diễm đến vậy, tựa như ngọc thạch thượng hạng, thoạt nhìn yếu ớt nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách, nhất thời đều sửng sốt.
Giang Uẩn vô cùng bình tĩnh, y ngước mắt lên hỏi: "Các ngươi tới gϊếŧ ta?”
"Không phải.
Chúng ta nhận được mệnh lệnh là bắt sống điện hạ ngài.”
Bị vẻ đẹp cực đại của Giang Uẩn làm rung động, trong đám sát thủ vậy mà có kẻ phá lệ, lớn tiếng đáp lại y.
Giang Uẩn gật đầu.
Nói: "Đa tạ.”
Đã là bắt sống thì sẽ có điều cố kỵ.
Đối với y mà nói, vậy là đủ rồi.
Mưa bụi đã thấm ướt đai buộc tóc của Giang Uẩn, khuôn mặt như ngọc của y được nước mưa gột rửa trông mỹ lệ, thánh khiết như Quan Âm.
Y híp mắt nhìn, từ tốn rút ra thanh nhuyễn kiếm dài màu bạc từ bên hông, nói: “Đắc tội rồi.”
**
Biết được Giang Uẩn vẫn chưa đi về hướng Giang Đô, mà là sau khi ra khỏi Trần quốc, một đường đi về phía Đông Bắc, Tùy Hành lập tức nhận ra, nơi Giang Uẩn muốn đi là Mộ Vân Quan.
“Không nghĩ tới, y cũng rất thông minh.”
Trần Kỳ chủ động nhận nhiệm vụ chặn gϊếŧ Giang Uẩn, coi như là chiến tích đầu tiên sau khi hắn quy hàng Tuỳ quốc.
Như Trần Kỳ hứa hẹn, hắn không chỉ cung cấp tình báo quân sự liên quan đến Phi Ưng Các, cơ quan tình báo đệ nhất Giang Quốc, mà còn cung cấp được tình báo quan trọng liên quan đến năm nước Giang Nam khác.
Khiến Tuỳ Hành phải nhìn người này với cặp mắt khác xưa, hắn không khỏi cười dài hỏi: "Trần nhị công tử có tài cán thế này, ngay cả ở Giang Nam cũng có thể tự dựng được thế lực của mình, sao lại cam tâm để Cô sai khiến?"
Đáy mắt Trần Kỳ lộ vẻ sắc sảo, nói: "Chim tốt chọn cây mà đậu, lương thần chọn chủ mà hầu, đối với Ký Tài mà nói, điện hạ chính là minh chủ Ký Tài mong đợi đã lâu.”
"Thật sao, nhưng Cô nghe nói, công khanh danh sĩ của các nước Giang Nam, đều hết lòng vì cái người mang hiệu [Đức] vang danh khắp thiên hạ là Giang Uẩn, ngươi vì sao không đi trung thành với y?"
Trần Kỳ nói: "Đó chỉ là hư danh y cố ý tạo ra mà thôi, trên thực tế y là kẻ hẹp hòi, nhân phẩm thấp kém, vô tài vô đức, mỹ danh cùng với mỹ đức của y, đều là ngụy trang cả, y không xứng làm chủ Giang Nam. Mà điện hạ chiến công hiển hách, anh minh cơ trí, mới là người sẽ làm chủ thiên hạ, là người mà Ký Tài muốn trung thành.”
Trần Kỳ còn bày tỏ là hắn tình nguyện ra mặt thuyết phục năm nước khác, để bọn họ thề chết trung thành với Tùy quốc, khiến Giang quốc hoàn toàn rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân.
Tùy Hành cũng không ngần ngại phong chức quân sư cho hắn.
Đây là chức vụ có địa vị cao nhất trong quân doanh của các nước chỉ sau chủ soái.
Bởi vì Trần Kỳ cung cấp được tình báo mấu chốt làm cho mấy cứ điểm quan trọng của Phi Ưng Các liên tiếp bị tấn công, tổn thất nặng nề, tin tức truyền đi giữa Mộ Vân Quan và Giang Đô cũng bị cắt đứt. Tùy Hành lập tức truyền lệnh cho đại tướng của quân Tuỳ, mang theo mười vạn binh lính đang đóng quân ở bờ bắc sông Hoàng Hà, thừa dịp quân đội Giang quốc chưa kịp phản ứng, suốt đêm vượt sông, thẳng tiến đến Mộ Vân Quan.
Mộ Vân Quan tương đương với cửa ngõ ở phía bắc của Giang quốc, chỉ cần chiếm được Mộ Vân Quan, Giang Đô sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Mưu sĩ tâm phúc của Tùy Hành cũng là người mà hiện tại hắn đang tín nhiệm nhất tên là Từ Kiều.
Từ Kiều nói: "Giang Uẩn mà Trần Kỳ nói, hình như rất khác với lời đồn. Chẳng lẽ Giang Uẩn này thật sự là một ngụy quân tử chỉ có hư danh?”
"Nhưng người này có thể dùng liên minh Kim Lan để gắn kết chặt chẽ sáu nước Giang Nam lại, nhiều lần phá hỏng kế sách của điện hạ, người như vậy sao có thể là bao cỏ vô dụng được.”
Tùy Hành khinh thường nói: "Cho dù không phải bao cỏ, cũng chỉ là một tên xảo trá bụng đầy âm mưu tính kế mà thôi.”
Phàn Thất rất ít khi thấy điện hạ nghiến răng nghiến lợi đánh giá một người như vậy, lặng lẽ hỏi Từ Kiều: "Điện hạ hình như rất hận thái tử Giang quốc.”
Từ Kiều gật đầu: "Điện hạ chinh chiến tứ phương, bách chiến bách thắng, chỉ ăn thiệt thòi ở trên tay thái tử Giang quốc mà thôi. Hai năm trước, trận chiến ở bến đò sông Hoàng Hà, điện hạ còn suýt nữa bị mưu sĩ của Giang Uẩn bắn bị thương mắt phải, tuy rằng cuối cùng mũi tên lệch đi, bắn lên tay trái của điện hạ, nhưng cũng hại ngài ấy một tháng tròn không kéo được cung tên. Ngài ấy còn chưa từng chịu qua nhục nhã như thế đâu. Năm ngoái điện hạ muốn chiếm cứ điểm ở phía Tây Bắc Hoàng Hà là Khương quốc, cũng do Giang Uẩn này sử dụng quỷ kế, liên tục cản trở, suýt nữa hại điện hạ phải mất đi một nhánh quân tiên phong tinh nhuệ. Điện hạ chí lớn, muốn thâu tóm cả thiên hạ, vùng đất Giang Nam này sớm muộn cũng phải đưa vào bản đồ của Tùy quốc, nếu không phải thái tử Giang quốc kia dựa vào danh tiếng đức độ của y, mời chào vô số danh sĩ, tổ chức Lưu Thương yến, mang sáu nước Giang Nam cột trên cùng một chiến tuyến gọi là liên minh Kim Lan thì vó ngựa của quân thiết kỵ nước ta đã sớm vượt qua Hoàng Hà, đánh thẳng xuống đây rồi.”
Phàn Thất cũng không tin, hừ lạnh nói: "Tên này không phải am hiểu nhất là dừng sự đức độ để lung lạc người khác sao. Biết đâu những mưu kế này đều là do mưu sĩ dưới trướng y nghĩ ra được.”
Từ Kiều ngẫm lại thấy cũng có lý.