Mẹ Tô ngạc nhiên nâng giọng: "Cái gì? Hai nghìn đồng một tháng? Một tháng chỉ nghỉ cuối tuần, tính ra cũng chỉ tám ngày, mà cũng đòi hai nghìn đồng? Sao không đi cướp tiền!"
Bà ấy thay giày bước vào trong, quả quyết nói: "Lớp học thêm nào mà đắt thế? Ngày mai đi hủy đi, ở chợ nhỏ không biết bao nhiêu lớp học thêm, một học kỳ cũng chỉ hai nghìn."
Bà ấy vừa đi vừa nói, "Một tháng hai nghìn, một năm là hai mươi bốn nghìn, với số tiền đó cả nhà có thể đi du lịch nước ngoài một chuyến, hoặc mua hai chiếc vòng vàng đeo nghe cho vui tai. Anh chi tiền cho nó như vậy có ích lợi gì?"
Nói xong, bà ấy đã trở lại phòng, buộc tóc lên chuẩn bị đi gội đầu tắm.
Tô Tinh Duyệt nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, đặt bút xuống và hỏi Tô Tinh Thần: "Mày đi đăng ký lớp học thêm à?"
Tô Tinh Thần không ngẩng đầu: "Ừm."
Tô Tinh Duyệt quay tròn cây bút trong tay, bỗng nhiên dừng lại, cười khẽ: "Mày đến nhà thầy Triệu học thêm, là vì Triệu Mặc Khâm đúng không?"
Tô Tinh Thần sửng sốt một chút, "Cái gì?"
Tô Tinh Duyệt không thèm để ý đến Tô Tinh Thần nữa, bước ra khỏi phòng, nói với ba Tô đang cãi nhau trong phòng khách: "Ba, ba có thể đừng cãi nhau mãi với mẹ không? Tinh Thần vài ngày trước mới vì Triệu Mặc Khâm mà đánh nhau, hôm nay ba lại đưa em ấy đến nhà thầy Triệu học thêm, mẹ làm sao đồng ý được?"
Phòng khách lập tức yên lặng.
Mẹ Tô đi từ phòng ngủ ra hỏi Tô Tinh Duyệt: "Con nói gì?"
"Con nói," Tô Tinh Duyệt hít một hơi: "Vài ngày trước em ấy mới vì Triệu Mặc Khâm mà đánh nhau, hôm nay ba lại đưa em ấy đến nhà thầy Triệu học thêm." Tô Tinh Duyệt nhìn ba Tô, "Ba đăng ký lớp học thêm mà không hỏi ý kiến một câu sao?"
Mẹ Tô cảm thấy một cơn giận dữ bất chợt trào lên, chạy vào phòng Tô Tinh Duyệt, vung tay tát cô một cái!
Bốp!
Bà ấy tức giận đến cực điểm, sức lực rất lớn.
Tô Tinh Thần nghe Tô Tinh Duyệt nói câu đó, đã có linh cảm không lành, nên khi mẹ Tô vào phòng, cô cũng đã chuẩn bị sẵn, khi mẹ Tô vung tay, cô phản xạ có điều kiện, dùng sách trong tay chắn lại, cái tát của mẹ Tô trúng vào quyển sách.
Cái tát không trúng, mẹ Tô liền đưa tay lôi tóc cô: "Mày còn dám chắn!"
Tô Tinh Duyệt đứng ở cửa, tay khoanh trước ngực, nhìn cảnh tượng đó.
Sau khi Tô Tinh Duyệt nói xong câu đó, ba Tô cũng trong chốc lát cảm thấy tức giận trào lên, không thể tin được, nhưng tiếng tát vang lên từ phòng đã khiến ông ấy vội vàng chạy vào phòng để kéo mẹ Tô ra.
Ông ấy cứ tưởng cái tát đã trúng Tô Tinh Thần.