“Phó hiệu trưởng Vương, lời này của thầy hơi nặng quá rồi, tối nay mọi người tụ tập chơi vui thôi mà, không cần phải làm to chuyện lên thế đâu.”
Lúc này, Âu Dương Tu thấy tình hình không ổn bèn nhanh chóng lên tiếng giải hoà.
“Thầy Âu Dương, chuyện này không liên quan tới thầy! Thầy đừng xen vào.” Vương Thiên Cao hoàn toàn không nể mặt Âu Dương Tu.
Mặc dù Âu Dương Tu là giáo viên của trường, nhưng ông ta là phó hiệu trưởng của trường đấy!
Bất kể địa vị hay quyền thế, Âu Dương Tu đều không bằng ông ta!
“Có một số người nếu không dạy cho một bài học, cậu ta sẽ không bao giờ biết trời cao đất dày là gì đâu!
“Giám đốc Vân nói năng tử tế là vì nể mặt cậu ta! Nhưng Vương Thiên Cao tôi đây không cần nể mặt...”
“Tôi coi thường loại người không có bản lĩnh mà còn thích ra vẻ kiểu này nhất! Chẳng qua cũng chỉ là một thằng ăn hại thôi!”
Vương Thiên Cao nhìn Lâm Phong, chỉ trích anh không chút khách sáo.
Thật ra ông ta đã không ưa Lâm Phong từ lúc ở ngoài đại sảnh rồi, bây giờ chỉ đang tìm cớ nổi cáu thôi.
“Ông nghĩ ông làm như vậy là ngầu lắm hả?”
Lâm Phong ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn Vương Thiên Cao.
Không hiểu sao khi nhìn vào mắt Lâm Phong, trái tim Vương Thiên Cao bỗng thắt lại, chỉ cảm thấy mình như bị một con quỷ để mắt tới!
Nhưng ngay sau đó ông ta hoàn hồn lại!
Ông ta đường đường là phó hiệu trưởng của một trường đại học trọng điểm, cần gì phải sợ một bình dân như cậu ta chứ?
“Chẳng lẽ tôi nói sai?”
Vương Thiên Cao cười khẩy.
“Ông nói đúng hay sai tạm thời không cần bàn! Nhưng lúc nãy ông mới quát em gái tôi. Tôi đã từng thề rằng sau khi trở về, tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào ăn hϊếp em gái tôi nữa.”
Lâm Phong đứng dậy, nhìn Vương Thiên Cao với vẻ mặt không cảm xúc.
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội chuộc lỗi, xin lỗi em gái tôi, tôi có thể cân nhắc việc tha cho ông.”
“Bắt tôi xin lỗi con nhóc này? Cậu nghĩ điều đó có thể xảy ra à?” Mặt Vương Thiên Cao tràn đầy mỉa mai.
“Nên... đây là lựa chọn của ông sao?”
Nét mặt của Lâm Phong không có một chút cảm xúc nào.
Giờ phút này.
Khiến cho bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
Một số người thầm run rẩy, cảm thấy hơi căng thẳng.
Lâm Phong muốn làm gì đây?
Lễ nào cậu ta định đánh phó hiệu trưởng Vương? Ở cạnh đó, Vân Cảnh Sơ hơi nhếch môi. Anh ta biết đã đến lúc mình lên sân khấu rồi!
Anh ta chỉ cần nói một câu là có thể dễ dàng làm dịu bầu không khí ngột ngạt ngay lúc này!
Cách này không chỉ có thể ra vẻ ngầu lòi trước mặt mọi người mà còn có thể làm cho Lâm Phong biết ơn mình.
Nghĩ vậy, Vân Cảnh Sơ ho khẽ hai tiếng, rời khỏi chỗ ngồi sau đó đi tới cạnh Lâm Phong, vỗ vai anh, cười bảo:
“Được rồi, được rồi! Hôm nay tôi là chủ xị, mọi người bớt cãi nhau lại đi, đừng làm to chuyện lên nữa!”
Dứt lời. Anh ta quay sang nói với Vương Thiên Cao:
“Phó trưởng Vương, nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi! Lâm Phong là bạn cũ của tôi, em gái cậu ấy cũng là em gái tôi.”
“Nếu như giám đốc Vân đã lên tiếng thì đương nhiên tôi phải nể mặt rồi.” Vương Thiên Cao không để bụng nhún vai.
Mục đích của ông ta là làm thân với Vân Cảnh Sơ, nếu anh ta đã nói như vậy, tất nhiên ông ta phải nể mặt rồi.
Còn Lâm Phong và Lâm Vân Dao chỉ là hai bình dân trong mắt ông ta thôi, vui thì cho viên kẹo, không vui thì chèn ép, chỉ để chơi cho vui thôi.
Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều thầm gật đầu.
Quả thật cảm thấy Vân Cảnh Sơ rất có khí phách.