Âu Dương Tu nhíu mày.
“Chắc sau đó đã xảy ra chuyện gì mà em không biết
Lâm Phong lắc đầu, lại thở dài:
“Hầy... Chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng vô ích thôi! Có một số việc và một số người một khi đã qua rồi sẽ thật sự trở thành quá khứ, đơn phương níu
kéo sẽ không tốt cho cả hai.”
Âu Dương Tu gật đầu.
Ông ấy là giáo viên của hai người, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi. Cũng như hiểu người ngoài không giúp ích được gì trong chuyện tình cảm.
Gởi dây phải tìm người buộc dây!
Thời gian dần trôi đi. Trong phòng riêng lại lục tục có thêm vài người đến.
Họ đều là lãnh đạo nhà trường và một số người phụ trách việc xây dựng khuôn viên mới trong trường.
Những người này đến đây đều cúi đầu chào Vân Cảnh Sơ, biểu hiện rất nhiệt tình.
“Nghe danh không bằng gặp mặt, giám đốc Vân đúng là một nhân tài!” “Ha ha... Giám đốc Vân, việc lần này coi như làm phiền cậu nhé!”
“Giám đốc Vân, khi nào có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn một bữa, lúc đó cậu phải nể mặt tôi đấy nhé.”
“Mọi người làm tôi tổn thọ mất! Có thể đóng góp cho trường cũ của mình là vinh dự của tôi mới đúng.”
Vân Cảnh Sơ hếch cằm ưỡn ngực, rất tận hưởng sự tâng bốc của những người này.
Đặc biệt khi những người này còn là lãnh đạo trường cũ của anh ta, điều này làm cho anh ta có cảm giác như công thành danh toại.
Đúng lúc này. Vương Thiên nhìn về phía Lâm Phong, thản nhiên nói:
“Giám đốc Vân thật rộng lượng, không hẹp hòi giống như một số người nào đó, chẳng có bản lĩnh gì mà cứ hay tự cao tự đại.”
Ông ta vừa dứt lời. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Phong với vẻ mặt kỳ lạ.
Một số người đến sau không biết vì sao phó hiệu trưởng Vương lại nhằm vào. Lâm Phong, sau khi được người ngồi cạnh giải thích mới hiểu.
Hiểu rồi!
Lại là một kẻ nghèo mà sĩ diện ấy mà.
Loại người này họ gặp nhiều rồi.
Vì vậy họ chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt sang chỗ khác.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hôm nay là dịp để họ làm thân với Vân Cảnh Sơ, không cần phải lãng phí thời gian cho một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình.
“Ông dựa vào đâu mà nói anh tôi kiểu đó hả?”
Lâm Vân Dao không chịu được khi nghe thấy có người nói anh mình như vậy, thế là bèn tức giận chất vấn.
“Tiểu Dao, cậu đừng nói lung tung.” Lý Tiểu Khả ở bên cạnh vội kéo Lâm Vân Dao lại.
Vương Thiên Cao là phó hiệu trưởng trường đại học Kim Lăng, còn họ là sinh viên của trường.
Tiểu Dao nói lời này chẳng khác nào tự đẩy mình vào tình huống xấu cả.
“Cô là học sinh trường chúng tôi à?”
Vương Thiên Cao nhìn sang Lâm Vân Dao với vẻ mặt âm u.
Không đợi Lâm Vân Dao trả lời, Lý Tiểu Khả đã vội vã đứng dậy, cười xoà đáp:
“Phó hiệu trưởng Vương, Tiểu Dao còn trẻ không hiểu chuyện, thầy đừng chấp nhặt với cậu ấy nhé ạ!”
“Hừ! Thanh niên thì phải ra dáng thanh niên, đừng tưởng mình nhiều nhiệt huyết là có thể không biết sợ! Nếu không thì cô không gánh nổi cái giá phải trả đâu!”
“Còn nhỏ mà không biết điều! Nếu cô không muốn đi học nữa thì tôi có thể giúp cô được như ý.”
Vương Thiên Cao khịt mũi một tiếng. Nghe vậy, mặt mày Lâm Vân Dao trở nên trắng bệch.
Cô ấy không ngờ đối phương lại ngang ngược lấy cả học tịch của mình ra để uy hϊếp.
Nhìn thấy cảnh này, Vân Cảnh Sơ ngồi khoanh tay bên cạnh như thể đang xem kịch.
Anh ta biết Vương Thiên Cao làm vậy là vì muốn lấy lòng mình, nhưng anh ta vẫn cứ mừng thầm trong lòng.
Ở bên cạnh, Triệu Song Nhi khẽ lắc đầu, cảm thấy rất buồn cười.
Cô ta không ngờ không chỉ Lâm Phong vô tri, ngay cả em gái cậu ta cũng ngu không kém!
Quả nhiên là anh nào em nấy.
Cô chỉ là một sinh viên bình dân không quyền không thế, có tư cách gì chất vấn một lãnh đạo nhà trường?