Kim Thế An ăn xong cháo, liếʍ sạch bát, quản gia Châu vẫn còn đang trong trạng thái hết lung lay sắp đổ rồi đến kêu trời trách đất, hắn nghe ông ta khóc mà não ong hết cả lên.
“Được rồi đừng khóc nữa, ông đây chẳng qua chỉ mất trí nhớ thôi mà, đã chết đâu, ông đang khóc tang đấy hả?”
Quản gia Châu thoáng cái im lặng.
Người này và Kim thiếu gia mà ông biết cứ như hai người khác hẳn nhau, từ khi ông gặp Kim thiếu gia, chưa bao giờ nghe miệng Kim thiếu gia nói ra bất kỳ lời thô tục nào.
Kim tổng cảm thấy có lẽ mình đã nói sai cái gì đó rồi, hắn ngập ngừng điều chỉnh lại thái độ: “Không phải, chú Châu, khóc không giải quyết được vấn đề gì cả, đúng không? Vấn đề lớn nhất bây giờ ấy, tôi đói lắm, đi lấy cho tôi chút đồ ăn đi.”
Thực sự rất đói, hắn đã nằm trên giường đúng ba ngày rồi, vì cái thân thể bị trọng thương này mà không ai chịu cho hắn ăn cơm, chỉ có thể uống nước gạo, hôm nay coi như là đặc cách thăng cấp, cháo trắng nóng hổi, bỏ thêm chút đường.
Kim tổng đói bụng đến nỗi bụng dán cả vào lưng, hắn tha thiết nhìn quản gia Châu: “Tốt nhất là cơm trắng.”
Châu Dụ: “…”
Cơm nước được nhanh chóng bưng lên, Kim Thế An vừa ăn cơm vừa lâm vào trầm tư.
Kim Thế An hai mươi bảy tuổi, thuộc loại may mắn hơn so với phần lớn những người khác. Cha mẹ hắn bắt được cơ hội lúc cải cách gỡ bỏ cấm vận, trở thành một trong nhiều nhóm tư sản mới phất lên đầu tiên vào những năm 90, người cha Kim Hải Long am hiểu đầu cơ tích trữ, mẹ là Vương Tĩnh Lâm lại trời sinh rành rọt việc quản lý. Đến năm 2000, hắn trở thành thái tử của tập đoàn tài chính nổi tiếng đứng đầu Hoa Đông – Hải Long.
Kim Lăng là nơi xuất phát của Thập Nhị Thoa (1), theo lý thì cũng nên đủ đầy cái phong nhã đa tình của Bảo Nhị gia (2), thế nhưng không biết vì sao mà Kim Thế An lại là một tên Bá Vương (3) ngu ngơ tái thế, tính tình trời sinh đã ngang bướng. Hắn không khác gì so với đám cậu ấm cô chiêu khác, bởi vì tiền trong nhà nhiều đến nỗi không đếm xuể, cho nên càng không chịu học hành tử tế. Thế nhưng, cái bản tính ăn uống chơi bời thì lại không thầy mà giỏi, đáng trách nhất chính là thói chơi bời của hắn không hề có tý phẩm vị nào, đầu óc hắn đơn giản, tính cách thì thô lỗ, ham thích mấy thứ dung tục. Hắn sinh ra và lớn lên trong thành Nam Kinh mà không thể thấm được một chút văn hóa hay phẩm chất nào của mảnh đất này.
(1) Kim Lăng Thập Nhị Thoa là mười hai cô gái ưu tú nhất trong Hồng Lâu Mộng: Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa, Cổ Nguyên Xuân, Cổ Tham Xuân, Sử Tương Vân, Diệu Ngọc, Cổ Nghênh Xuân, Cổ Tích Xuân, Vương Hi Phượng, Cổ Xảo Thư, Lý Hoàn, Tần Khả Khanh
(2) Bảo Nhị gia: Cổ Bảo Ngọc, nam chính trong tác phẩm nổi tiếng ‘Hồng Lâu Mộng’.
(3) Bá Vương: hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán, là một kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược.
Đầu óc hắn không bình thường đến mức nào, ví dụ quả thật nhiều đến không thể nói hết. Trước đây khi còn học cấp ba, hắn được bạn học giới thiệu cho một bộ tiểu thuyết thể loại xuyên việt, sảng văn. Mới đầu, Kim Thế An khịt mũi coi thường cái loại tiểu thuyết giải trí não tàn này, về sau càng xem càng ghiền, mua cho bạn cùng lớp mỗi người một quyển, ra sức lôi kéo người khác lọt hố tác giả đại thần của hắn. Ai ngờ theo tới cuối, kết cục chẳng chiều lòng người, nữ chính chết rồi.
Tiểu Kim tổng năm ấy mới gần 16 tuổi, bực dọc không thôi, bạn học cả lớp cũng bực lây, con người ta khi khó chịu quá thì thường mắng chửi, tiểu Kim tổng vỗ bàn một cái: “Tên tác giả này thuộc nhà xuất bản nào vậy? Ông đây mua hắn về!”
Bạn học trợn mắt há hốc miệng, mà tiểu Kim tổng thì dám nghĩ dám làm, khi đó là năm 2004, trên danh nghĩa, hắn đã có trăm vạn trong tài khoản cá nhân. Số tiền này tuy rằng không đủ để mua đứt tập đoàn xuất bản, nhưng cũng đã đủ để mua bản quyền của cuốn sách này.
Tác giả nhịn nhục, ở nhà suốt nửa năm để sửa lại bản thảo, sửa kết cục, đăng lại truyện một lần nữa.
Nữ chính sống lại, khắp chốn mừng vui.
Mà anh hùng tiểu Kim tổng của chúng ta đã sớm quên béng chuyện này, “Sống rồi hả? Sống rồi thì quá OK, lần sau còn viết ai chết nữa, ông đây lại dạy dỗ hắn một lần! Hả? Đâu để xem lại nào, xem con Jaguar này thử, đi đua xe thôi!”
Chuyện này bị mẹ hắn biết được, không thể thiếu một trận đòn roi ra trò.
Mấy hành vi mất não thừa tiền như vậy, quả thật là nhiều không sao kể xiết. Vương Tĩnh Lâm cảm thấy đứa con trai này thực sự quá khiến người khác đau đầu, thi đại học chắc chắn sẽ không đạt thành tích nổi bật gì, mà không thi được cũng không sao, chủ yếu do trong nhà chỉ có một thằng con độc đinh, vẫn còn tài sản mấy trăm triệu đang chờ hắn thừa kế, thế mà giờ ngày nào cũng hết ăn rồi chơi bời lêu lổng, ngay cả đầu óc tiêu tiền cũng không có, vậy thì phải làm sao đây?
Dựa theo tư duy dùng tiền để giải quyết vấn đề của nhà giàu mới nổi, cả nhà quyết định đưa hắn đi học ở một trường dân lập ở Úc, lấy danh khoa chính quy để đánh bóng tên tuổi. Trong mấy năm hắn đi học, Vương Tĩnh Lâm và Kim Hải Long vì vấn đề bồ nhí nên mâu thuẫn muốn ly hôn, cha mẹ tranh chấp con được lợi, mẹ dựa vào cái lý lẽ: “Tôi sống đã không thoải mái gì, anh cũng đừng nghĩ sẽ hơn tôi.”, yêu cầu chuyển giao tập đoàn Hải Long cho đứa con trai độc nhất.
Kim Thế An bấy giờ vẫn còn đang ăn chơi nhảy múa ở Úc, tự dưng trở thành chủ tịch của Hải Long.
Hắn mặc dù khuyết điểm đầy mình nhưng rất có nghĩa khí với bạn bè, chỉ cần phó thác thì sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng, lại càng không so đo việc báo ân trả nghĩa, về phương diện nào đó mà nói thì cũng xem như biết dùng người tài. Bởi thế, mặc dù hắn không có năng lực, nhưng người dưới trướng của hắn thì lại hữu dụng, Hải Long trong tay tên ngốc này chẳng những không đi xuống, ngược lại còn ngày càng phát triển.
Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.
Kim tổng tài có một niềm tin bất diệt rằng mình mang mệnh rồng nghịch thiên, ngày ngày sống một cách ngô nghê lại vui vẻ, nhưng đời người làm sao mãi thuận buồm xuôi gió cho được. Vào buổi tối ba ngày trước, Kim tổng sau khi uống say, vui quá hóa buồn, ngã từ ban công tầng hai của biệt thự xuống hồ bơi dưới tầng một.
Đợi tới khi hắn tỉnh lại, cuốn lịch đã ngược về năm 1930.
Cứ như vậy mà xuyên việt rồi.
Kim tổng hồi tưởng lại chuyện cũ, không biết có phải do mình chọc giận đại thần xuyên việt hay không, rốt cuộc năm nay báo ứng đã tới.
Nói chung, hiện tại hắn là Kim thiếu gia.
Sau khi ăn xong hai bát cơm, hắn cẩn thận nghe về tình huống cơ bản hiện giờ.
Cơ thể mà hắn xuyên vào, trùng tên trùng họ, cũng là Kim Thế An. Chỉ khác là vị Kim thiếu gia này mới đầu 3 mà đã nắm giữ vị trí đứng đầu của thương nhân vùng Tô Châu, tổng hội trưởng của thương hội Kim Lăng, là một quý công tử mười phân vẹn mười. Vị phú hào tuổi còn trẻ này, xảy ra chút tranh chấp một lời khó nói hết với danh linh Bạch Lộ Sinh, trong lúc tranh cãi, không biết là do tâm tình của danh linh kia quá kích động hay do Kim thiếu gia này làm người quá nhu nhược, nói chung hai người tranh nhau cây kéo, cướp qua cướp lại, Kim thiếu gia “bị đâm mà bỏ mình”.
Đương nhiên, bởi vì Kim Thế An xuyên qua, tính chất của chuyện này đổi thành “bị đâm trọng thương”.
Khi Kim Thế An nghe nói đến chuyện này, thiếu chút nữa đã bật cười. Hắn bị chết đuối dưới hồ bơi đã thảm lắm rồi, Kim thiếu gia tinh anh như vậy thì có ích gì, chết còn nhục hơn, bị một cây kéo tỉa hoa lan đâm chết.
Châu Dụ ở bên cạnh quan sát sắc mặt biến hóa thất thường của thiếu gia, ông thử thăm dò mà hỏi: “Bạch tiểu gia hiện đang bị nhốt ở trong phòng phía đông, ngài có muốn gặp cậu ấy một chút không?”
“… ?”
Sao tôi lại muốn gặp hung thủ đã gϊếŧ mình chứ? Kim tổng cảm thấy có lẽ đầu óc của quản gia này không bình thường cho lắm, cứ cho là đại thiếu gia trong quá khứ kia yêu hung thủ đến chết đi sống lại đi, nhưng mà mẹ nó đâm một kéo như thế, đến cả Romeo Juliet cũng phải trở mặt biết không?
Kim tổng tự nhận mình không hề có hội chứng Stockholm (4), Kim tổng xua xua tay: “Không gặp không gặp.”
(4) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Châu Dụ thoáng hoảng hốt, ông thử hỏi lại: “Ngài vẫn còn giận Bạch tiểu gia sao?”
Kim Thế An khó hiểu hết sức mà nhìn ông.
Bạch Lộ Sinh đâm thiếu gia của mấy người, đâm đến dở sống dở chết, sau đó cái tên quản gia chết bằm nhà ông vẫn còn đứng ở đây hỏi, có phải thiếu gia giận Bạch tiểu gia không?
Kim thiếu gia bị cuồng ngược à?
Kim Thế An muốn nói “Tôi đây không đánh chết cậu ta đã là nể mặt lắm rồi”, lời đến đầu môi, cuối cùng vẫn nhịn được.
Tuy rằng đầu óc của hắn không giỏi giang, nhưng ít nhất chỉ số IQ để bảo vệ tính mạng vẫn đầy đủ — Căn cứ vào chế độ giai cấp trong xã hội cũ của Trung Quốc, Bạch Lộ Sinh đâm chết Kim thiếu gia, đáng ra đã bị bế lên đồn cảnh sát từ lâu rồi, hoặc là bị đám tôi tớ đánh đập thậm tệ tới chết. Nhưng hiện giờ người ta vẫn bình yên ở cùng dưới một mái hiên với hắn, vẫn đang hưởng thụ đãi ngộ ăn sung mặc sướиɠ.
Kim Thế An bỗng sáng tỏ, ở cái Bạch phủ này, toàn bộ hạ nhân đều đang bảo vệ vị Bạch tiểu gia kia trong im lặng.
Bọn họ chưa chắc đã thực sự trung thành với mình, trái lại, bọn họ thật lòng thật dạ nghe lời Bạch Lộ Sinh, cho dù y có gϊếŧ người đi chăng nữa.
Nhưng may mà tên thiếu gia này vẫn có uy phong, không phải loại có tiếng không có miếng, nhìn vẻ mặt của đám tôi tớ là đủ biết.
Tạm thời không nên trở mặt thì tốt hơn.
Kim tổng nén giận trong lòng, vẫn còn đang uất ức lắm đây, hắn thấy Châu Dụ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, không nhịn được mà cười khó xử: “Có ý gì đây, tôi không được phép giận cậu ta sao?”
Hắn hỏi câu này chẳng mang chút hàm ý nào, chỉ đơn thuần là ném đá dò đường, nhưng lọt vào trong tai Châu Dụ, câu này không khác nào nghiêm khắc khiển trách, ông nhìn nét cười khó xử treo trên môi Kim Thế An, lòng nổi lên một trận sấm sét rền vang.
Thiếu gia đang ngầm trách cứ, trách cứ ông hời hợt bỏ qua Bạch tiểu gia.
Kim Thế An thấy ông ngẩn người, nhịn không được lại hỏi thêm một câu: “Cho nên tôi còn muốn hỏi, tôi không có nhà à? Sao lại phải ở trong nhà Bạch Lộ Sinh vậy? Bao giờ tôi mới được về nhà đây?”
Hỏi cũng đều là lời cực kỳ thực tế, thật tình không hiểu nổi, xin thỉnh giáo chút thôi, nào có chuyện đại thiếu gia lại ở trong nhà của đào kép, bị thương đến nỗi phải xuyên việt luôn mà vẫn chưa đưa đến bệnh viện, không ai để ý không ai hỏi tới, đây là kiểu hành vi mẹ gì vậy?
Kim tổng muốn về nhà, chí ít đừng ăn nhờ ở đậu.
Có điều lọt vào tai Châu Dụ, mấy câu ấy đều là hỏi vặn lại.
Châu Dụ khuỵu chân quỳ xuống: “Thiếu gia tha cho, là do tôi hèn mạt, tôi báo cho thái gia biết ngay đây, ngài ngàn vạn lần đừng nổi giận!”
Ngày hôm sau, Kim Thế An gặp được ông nội hời của hắn.
Hôm đó trời lất phất mưa phùn, Kim lão thái gia dẫn theo tổng trưởng đồn cảnh sát và mấy người lưng hùm vai gấu, nổi trận lôi đình đến đây cứu cháu nội. Tuổi ông cụ đã gần bảy mươi, vóc người rất cao, mặc một thân trường bào mã quái (5), mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận thành từng đường nếp, đeo một chiếc kính gọng vàng mảnh, vẻ ngoài quắc thước đầy phấn chấn, tự nhiên toát ra một loại khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.
(5) Mã quái là một kiểu áo khoác được mặc bởi nam giới dưới thời nhà Thanh.
Lần này Kim tổng đã có kinh nghiệm, không biết thì không mở miệng nói linh tinh, Kim Trung Minh hỏi suốt nửa ngày, hắn chỉ gật đầu, nhất định không mở miệng.
Quản gia của Kim công quán – Tề Tùng Nghĩa đi trước một bước, lên tiếng thay Kim thiếu gia, Tề Tùng Nghĩa cúi đầu nói: “Thiếu gia đã tỉnh từ hôm qua, nhưng người thì có hơi… ngu dại, dường như không nhớ rõ gì cả, hỏi cậu ấy thì cái gì cũng không biết, cũng không nhận ra ai cả.” Ông đỡ lấy Kim Trung Minh: “Thái gia đừng nổi giận, sự tình đã như vậy, có đau buồn cũng không làm được gì, đừng dọa sợ thiếu gia nữa.”
Kim Trung Minh vừa đau vừa giận, ông nhẹ nhàng đỡ Kim Thế An nằm xuống giường: “An Nhi, con không phải sợ, đây không phải chuyện lớn gì, trước cứ ngủ một lúc đi đã, ông nội sẽ dẫn con về nhà ngay thôi.”
Ánh mắt của ông rất hiền hậu, trong mắt đều là chua xót và đau tiếc không nén được, lòng Kim Thế An khẽ xúc động, không nhịn được mà kéo kéo tay Kim Trung Minh: “Ông nội, con không sao.”
Kim Trung Minh càng thêm đau lòng: “Cháu ngoan, nằm đây đừng động đậy, ông đi xử lý con thỏ vô liêm sỉ kia.”
Mọi người theo lão thái gia vào trong viện để thẩm vấn phạm nhân, để lại một mình Kim Thế An, bên cạnh hắn là một nha đầu mập mạp ngốc ngốc, Kim Thế An muốn xuống giường hóng trò vui, nha đầu cuống quýt giữ hắn lại: “Thiếu gia không được cử động, cử động là chết đấy.” Cũng không biết là cô nhóc chết hay là thiếu gia chết nữa.
Kim Thế An bị cô nhóc chọc cho phì cười.
“Loli ngốc xít, đỡ tôi đến cạnh cửa sổ bên kia, chúng ta hóng tí drama.”
Kim Trung Minh vừa đi ra đã gọi Châu Dụ lại: “Ông nói rõ mọi chuyện đi.”
Châu Dụ quỳ trên mặt đất, trước tiên dập đầu một cái: “Tháng trước, thiếu gia đến chỗ tiểu gia nghỉ ngơi, hai người nói chuyện—”
Kim Trung Minh phẫn nộ quát: “Hắn là tiểu gia nhà nào?”
Châu Dụ cuống quít đổi lại cách xưng hô: “Thiếu gia tới bên đây nghỉ ngơi— họ Bạch hầu hạ ở trong phòng.”
Vào tháng trước, Kim thiếu gia và Bạch Lộ Sinh vì chuyện riêng mà nảy sinh tranh chấp, khi ấy Châu Dụ và những người ở khác bị thiếu gia đuổi ra ngoài, không thấy được động tĩnh bên trong, chỉ nghe thấy hai người tranh cãi ầm ĩ, đợi đến khi Bạch tiểu gia khóc gọi người vào, Kim thiếu gia đã ngã trong vũng máu, trên ngực bị một cây kéo nhỏ cắm vào.
Theo tình huống khi đó, dường như đúng là Bạch Lộ Sinh đã gϊếŧ người, không còn gì nghi ngờ.
Nhưng Châu Dụ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
— Bởi vì cây kéo nằm trong tay Kim thiếu gia.
Không phải sau khi hôn mê mới bị nhét kéo vào tay, mà là gắt gao cầm chặt lấy, bọn họ mất rất nhiều sức lực mới gỡ được tay hắn ra. Chiếc kéo nhỏ tỉa hoa lan kia, chiều dài chỉ vẻn vẹn năm tấc, lưỡi kéo chỉ có hơn một tấc. Thân thể Kim thiếu gia luôn khỏe mạnh, lại từng luyện kick boxing khi còn đi du học, Bạch Lộ Sinh thì một người bệnh tật quấn thân, bưng một chén trà cũng khó khăn.
Muốn một người xưa nay ốm đau dặt dẹo dùng cái kéo nhỏ như này đâm vào ngực một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, cho dù người bị thương không chống cự lại chút nào thì nhìn thôi cũng khó mà tin nổi.
Đây vẫn chưa phải là điều kỳ quái nhất.
Lúc bác sĩ đến cứu trị, khó hiểu nói một câu: “Sao vết thương của cậu ấy lại nông như vậy?”
Khi Châu Dụ và mấy tôi tớ cứu Kim thiếu gia, lưỡi kéo vẫn chưa hoàn toàn đâm vào ngực hắn, mà toàn bộ lưỡi kéo chỉ dài tới một tấc.
“Vết thương nông như thế này, đáng lẽ không chảy nhiều máu mới phải.” Bác sĩ lau mồ hôi rồi nói: “Lạ thật đấy, có phải cậu ấy có bệnh gì từ trước không? Tôi thấy cậu ấy không phải vì ngoại thương mà dẫn đến hôn mê, biết đâu có thể là trúng độc.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Châu Dụ quát bác sĩ: “Đoán già đoán non ít thôi, do thiếu gia chúng tôi chơi đùa không cẩn thận, tiền thì ông có thể cầm hết đi, mấy lời này không thể nói ra bên ngoài!”
Hiện trường án mạng này có quá nhiều điểm đáng nghi ngờ, người duy nhất ở hiện trường là Bạch Lộ Sinh lại không đủ năng lực để đả thương người, chẳng lẽ là Kim thiếu gia tự sát?
Hay là hắn thực sự trời sinh đã mang bệnh?
Châu Dụ không dám nghĩ sâu xa, khi ấy đã kêu người trói Bạch tiểu gia lại, trước mắt tạm nhốt ở trong phòng, chỉ mang cơm nước, không cho đi lại, cũng không cho phép y tìm chết.
Châu Dụ nói hết đầu đuôi sự việc, lại hướng về phía trước dập đầu một cái: “Chuyện là như vậy, chúng tôi nghi rằng có một số điểm bất thường, nếu để cho người ngoài biết thiếu gia sinh bệnh, cũng thật không dễ nghe, cho nên mới lớn mật giấu giếm, xin thái gia minh giám!”
Kim Trung Minh không nói lời nào mà nhìn ông ta, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Theo như lời ông nói, họ Bạch này hẳn là bị oan?”
Châu Dụ không dám nói lời nào.
Kim Trung Minh cười lạnh nói: “Ta nghe nói thằng oắt kia ở đây rất được lòng người, mẹ ông thời gian qua mắc bệnh lao, cứ tổ yến nhân sâm mà dùng, có lẽ tốn không ít tiền của cậu ta nhỉ?”
Châu Dụ nào dám nói chuyện, vẫn thế run rẩy.
Bạch Lộ Sinh đích xác có ơn với ông. Mẹ của Châu Dụ mắc bệnh lao nhiều năm, vẫn do Bạch tiểu gia âm thầm bỏ tiền để cứu giúp, Bạch tiểu gia ngoài miệng chỉ nói: “Tôi tuyệt nhiên không coi khinh chú Châu, cũng không phải vì chú khó khăn, chỉ là hát hí không thể để tiền nhàn rỗi ở trong tay, sợ việc làm ăn không may mắn, số tiền này nếu chú không cầm, tôi cũng sẽ phung phí thôi.”
Hát hí nào có cái quy tắc này? Châu Dụ chỉ biết cảm kích.
Bạch tiểu gia như cây đón gió xuân, đối nhân xử thế hòa nhã biết bao nhiêu, cho dù bình thường có chút tật xấu nhỏ, thì cũng tuyệt đối không phải hạng người lòng dạ hiểm ác. Hai năm qua quan hệ giữa y và thiếu gia không hòa thuận, Châu Dụ biết, hai người khắc khẩu rất nhiều lần, Châu Dụ cũng biết. Nhưng nói một câu không thỏa đáng thế này, “quay lưng bước ngược chẳng xa, anh em thù hận mấy mà hòa nhau”, tình cảm mười năm giữa hai người bọn họ, dù thế nào cũng không đến nông nỗi xảy ra án mạng. Vốn muốn giấu việc này đi, đợi thiếu gia tỉnh lại, mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng. Đây là tư tâm báo ơn của ông, cũng là nhìn ra từ tình cảm nhiều năm của Kim thiếu gia và Bạch Lộ Sinh, ông biết Kim thiếu gia cho dù có bị thương, cũng sẽ không làm tiểu gia khó xử. Nếu thực sự đưa Bạch tiểu gia tới đồn cảnh sát, chỉ sợ tỉnh lại rồi thiếu gia sẽ nổi giận.
Ông không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Càng hỏi Kim Trung Minh càng tức giận, vốn nghĩ rằng Châu Dụ là người đi ra từ Kim công quán, biết báo tin dữ coi như là có lương tâm, vậy mà giờ lại nói xa nói gần mà bao che người ngoài. Ông cụ bỏ qua Châu Dụ, chỉ hỏi: “Họ Bạch kia đang ở đâu?”
Châu Dụ kinh hồn táng đảm đáp: “Chưa dám thả ra, vẫn đang nhốt ạ.”
Bạch Lộ Sinh nhanh chóng bị lôi ra ngoài, thả xuống dưới đất. Y cực kỳ gầy, cả thân mình chỉ còn có da bọc xương, bị ném xuống đất hệt như một phiến lá rơi rụng, không có lấy một tiếng động, người ngoài suýt chút nữa cho rằng y đã chết.
Qua hồi lâu, y khó khăn động đậy thân thể, cố gắng hết sức quỳ thành một tư thế đoan chính, khuôn mặt chôn thật sâu trước đầu gối.
Kim Trung Minh thầm thấy chán ghét, không buồn nhìn thẳng vào y: “Người ngoài ai cũng nói cậu vô cùng kiêu kỳ, hóa ra ngay cả gϊếŧ người đền mạng cũng không hiểu, An Nhi đối xử với cậu chưa đủ độ lượng sao? Vậy mà cậu còn có mặt mũi sống đến ngày hôm nay.”
Bạch Lộ Sinh chậm rãi nâng mặt lên: “Làm sao lại chưa từng chết cho được? Lòng chết đến ngàn lần vạn lần rồi, chẳng qua hạng người như chúng tôi, sống chết chẳng phải do bản thân định đoạt. Hôm trước tôi muốn tìm đến cái chết, ngăn đấy, trói lại đấy, không cho tôi chết. Hóa ra là muốn để dành đến ngày hôm nay, chết cho thái gia hả giận.”
Y không lên tiếng một hồi lâu, lúc này mở miệng đáp một câu, tất cả mọi người như chợt bừng tỉnh trong chớp mắt. Bởi vì thanh âm ấy quá mức trong trẻo và đẹp đẽ, vừa có tiếng lanh lảnh của vàng rung ngọc động, lại vừa có vẻ nhu hòa xinh đẹp của châu tròn ngọc sáng, phảng phất như suối nguồn mùa xuân, tiếng chim hót vọng khắp núi, một câu nói vô cùng bình thường, từ trong miệng y thoát ra lại như dây đàn sáo trúc thật êm tai.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó mà tin được thanh âm này phát ra từ một cơ thể như bộ xương khô.
Danh linh xét cho cùng vẫn là danh linh, tiếng nói ấy đúng thật là trời sinh, chẳng trách Kim thiếu gia cưng chiều y biết bao, chưa nói tới tướng mạo thanh tú đẹp đẽ của y trong quá khứ, chỉ riêng giọng nói này cũng đủ khiến lòng người mê muội.
Kim Thế An đang ở trong phòng cười cợt tiểu nha đầu kia thật múp míp, thấy cô nhóc thèm ăn, bèn đưa hết kẹo hạt thông cho cô nhóc, đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong veo như vậy, trong lòng bất giác hẫng một cái. Hắn vểnh tai lên nghe, muôn vàn âm thanh bên ngoài thoáng chốc trở nên yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng có người khó khăn thở dốc, trong tiếng thở dốc ấy vậy mà mang theo vẻ thê lương lẫn bi ai đến cùng cực.
Hắn hỏi nha đầu mập: “Ai đang nói chuyện ở ngoài kia vậy?”
Nha đầu mập mυ'ŧ ngón tay đáp: “Bạch tiểu gia đó.”
“Cậu ta sao thế?”
Nha đầu mập ngây ngô cười nói: “Thái gia muốn đánh chết cậu ấy, tiểu gia không nỡ bỏ thiếu gia.”
Châu Dụ quỳ ở một bên, lòng chỉ biết kêu khổ. Ông đã sớm biết chuyện này không ổn, cả ngày lẫn đêm, cố khuyên Bạch tiểu gia mau trốn đi, ai biết được Bạch tiểu gia cố chấp đến vậy, dùng cái chết để đe doạ, không đi là không đi. Châu Dụ không thể làm được gì, đành khuyên: “Nếu tiểu gia không chịu đi, vậy thì khi gặp thái gia tốt xấu gì cũng phải biết xin tha, tiểu gia à! Tính mạng này là của mình! Mấy năm nay cậu giày vò cũng đủ rồi, chúng ta đừng tự tìm chết nữa!”
Lúc này ông cũng không nhịn được nữa, ngấn lệ nhỏ giọng nói: “Tiểu gia, không phải chúng tôi không báo ơn, cái gì nên nói chúng tôi đã nói cả rồi, cậu thật sự oan uổng, cậu giải thích với thái gia đi!”
Lộ Sinh nghiêng đầu nhìn ông, khẽ mỉm cười: “Chú Châu không cần nói đâu, đều là tự tôi tạo nghiệt.”
Thanh âm kia trong trẻo lạnh lùng tựa như một đóa hoa băng nứt vỡ, không có lấy một chút sức sống, ấy là một loại thê lương diễm lệ đến tan nát cõi lòng.
Y lê đầu gối tới bên chân Kim Trung Minh, cố gắng dập đầu nói: “Người là do tôi làm tổn thương, không có ai giật dây, cũng không ai lấp liếʍ, không có liên quan gì với những người trong nhà này. Xin thái gia tích cho tôi chút âm đức, tha cho bọn họ đi!”
Duy chỉ có hai câu này là cầu xin cho kẻ khác, thoạt nghe lời khẩn cầu này cũng thật đáng thương.
Nói xong, y lại dập đầu thêm vài cái, sức lực đã hao hết, mệt nhoài nằm trên mặt đất. Mấy tên cảnh sát đi đến xách y lên như xách một khúc gỗ mục. Bạch Lộ Sinh cũng không giãy giụa, nhắm nghiền mắt mặc cho người ta kéo đi, mắt thấy sắp ra khỏi cửa viện, y đột nhiên mở mắt, gắng sức đẩy mọi người ra, liều mạng xoay người lại.
Mấy người kia nào để cho y giãy giụa, ba chân bốn cẳng đè y lại, Bạch Lộ Sinh mang vẻ mặt tuyệt vọng đến cùng cực, nhưng cũng là vẻ mặt đã hoàn toàn được giải thoát.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Tiếng y thê lương cười nói: “Hôm nay từ biệt, duyên nợ nghiệt ngã của hai ta, có thể coi như xóa sạch rồi!”
Khi đó Kim Thế An đang ở trong phòng nghe đến thất thần, cảm thấy thật náo nhiệt, lại cũng thật hiếu kỳ. Hắn rướn cổ thò đầu ra ngoài cửa, Bạch Lộ Sinh bi thương quay đầu lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Giữa hai người cách một khoảng giếng trời ngói mỏng gạch xanh, cách một cơn mưa rả rích vừa ngớt của buổi ráng chiều Kim Lăng, cách rất nhiều con mắt vừa lấy làm kinh ngạc vừa hờ hững, cách một đóa phù dung muốn bung nở nhưng vẫn chưa tới đơm bông. Bạch Lộ Sinh gào lên một tiếng đau xót, nước mắt cũng rơi xuống, dáng vẻ ấy sâu sắc chiếu rọi vào trong mắt Kim Thế An, đó là lần đầu tiên hắn trông thấy Bạch Lộ Sinh.