Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn

Chương 3: Chạy Ra Màn Mưa

Cho nên dọc theo đường đi, bởi vì không thể khống chế được phản ứng bản năng của mình nên nguyên chủ đã rất nhiều lần đi đoạt thức ăn ở chỗ quan binh. Chọc thêm không ít phiền toái cho người Lục gia vốn dĩ đã có tình cảnh rất khó khăn, vậy nên người nhà chồng lại càng thêm chán ghét nguyên chủ.

Mà trước mắt, nàng đang bị loại cảm xúc không thể hiểu được này khống chế.

Đây là lần đầu tiên Giang Đường Đường gặp phải tình huống như vậy, nàng cực kỳ kinh hoảng. Trong lòng nàng hiểu làm như vậy là không đúng, không thể làm như vậy, nhưng lại không thể khống chế được chân của chính mình, không thể khống chế được du͙© vọиɠ muốn điên cuồng muốn ăn thật nhiều, cảm giác này thật sự cực kỳ tồi tệ.

Lúc nàng sắp tới gần chỗ quan binh thì một cái tay thon dài có lực túm chặt lấy nàng, mạnh mẽ kéo nàng qua bên cạnh.

Là phu quân mà nguyên chủ dùng thủ đoạn mới gả được, thế tử Lục Thời Yến của phủ Định Bắc hầu.

Hắn bị thương rất nặng, thương vẫn còn chưa tốt đã đi theo người nhà cùng nhau lưu đày, giờ phút này đi đường hơi thọt, cổ tay và cổ chân cũng đều bị còng tay và xiềng chân mài đến rách cả da, nhuốm máu, nhưng ánh mắt hắn lại hờ hững cứng rắn, dường như hoàn toàn không cảm giác được đau vậy. Hắn chỉ mạnh mẽ lôi kéo Giang Đường Đường đi tới chỗ nghỉ chân của Lục gia.

“Cho! Đói bụng liền ăn!” Lục Thời Yến đổ cháo từ trong nồi ra đưa cho Giang Đường Đường.

“Thời Yến!” Lục lão phu nhân không tán đồng mà quát lớn: “Không thể chiều chuộng nàng”

Cái nồi này là do Lục lão phu nhân dùng ngân phiếu để đổi với quan sai. Chỉ vì có thể nấu chút cháo cho mấy đứa nhỏ bổ thân thể trong lúc nghỉ chân.

Tuy nói Hoàng Thượng nể tình công lao mấy thế hệ Lục gia trấn thủ biên cương mà miễn trừ cho nữ tử và trẻ con của Lục gia không bị xiềng xích, nhưng trẻ con đâu thể chịu nổi nỗi khổ khi lưu đày chứ.

Huống chi mấy đứa nhỏ do nguyên chủ sinh bởi vì là tam bào thai, lại sinh non, vốn dĩ thân thể đã yếu, trước kia ở kinh thành mỗi ngày đều dùng linh dược bổ dưỡng còn miễn cưỡng có thể không sao, nhưng vừa đi lưu đày là thân thể liền suy yếu đi.

Lục Thời Yến phí không ít công phu, vất vả lắm mới đổi lấy được một chút gạo tẻ là vì bồi bổ thân thể cho ba đứa nhỏ.

Bản thân Lục lão phu nhân cũng không nỡ ăn, thấy cháu trai đưa cháo cho Giang Đường Đường uống thì cực kỳ tức giận.

“Tằng tổ mẫu, để cho nương cháu ăn đi! Chúng cháu không đói bụng!” Lúc này, ba đứa nhỏ lại trăm miệng một lời nói.

Giang Đường Đường dùng hết sức lực toàn thân để nắm chặt lòng bàn tay thì mới làm tinh thần của mình giữ được một tia tỉnh táo, không tới mức bê cháo lên uống hết luôn.

“Không cần! Cho bọn nhỏ ăn đi!” Nói xong, nàng liền không màng mưa to mà chạy ra căn miếu cũ nát.

Nàng thật sự sợ nếu mình tiếp tục ở lại thì sẽ không khống chế được chính mình mà làm ra hành động đoạt đồ ăn.

Cũng may chạy ra ngoài bị mưa to tạt vào, hơn nữa không có mùi thơm của đồ ăn quấy nhiễu nên cuối cùng thần trí của nàng đã tỉnh táo lại, chỉ có cảm giác rất lạnh.

Trừ bỏ lạnh thì còn có cảm giác đói khát vì dạ dày không được thỏa mãn.