Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 28: Cơm mềm cứng rắn ăn

Diệp Thải Đường nói: “Có khả năng ông ta cùng đường cho nên làm liều.”

“?”

“Ta cũng đã đọc ghi chép vụ án trước đây.” Diệp Thải Đường nói: “Tuy nhà cũ Mạnh gia lớn, nhưng vì nó luôn bị bỏ hoang, còn có tin đồn quỷ ám, cho nên giá cả cũng không cao. Tính ra, có lẽ chuyện quét dọn sửa sang bên trong còn tốn nhiều tiền hơn, tốn thời gian tốn công sức.”

Vương Thống có chút không rõ: “Cho nên ý của muội, Lư Ngoại Bắc mua tòa nhà này, chính là để giải quyết Hà Ninh Thu? Cho nên ông ta hoàn toàn không quan tâm chuyện trong trạch viện có người chết hay không, nếu chết người thì không ở nữa thôi, nhưng vốn bỏ ra cũng quá cao rồi đúng không?”

Người có tiền thật sự tùy hứng như vậy sao, làm vậy cũng quá khoa trương rồi.

“Không phải, ta không có ý đó.”

Diệp Thải Đường liên tục xua tay: “Không phải lúc trước chúng ta vẫn luôn cảm thấy hung thủ gϊếŧ chết Lâm Linh và Hà Ninh Thu là hai người à?”

Mọi người gật đầu.

Đây cũng là chuyện Diệp Thải Đường đã nói lúc đó, khiến Hạ Việt cảm thấy một tháng hai lượng không uổng phí.

Diệp Thải Đường nói: “Có khi nào sau khi Lư Ngoại Bắc biết Lâm Linh chết, ông ta vừa nhìn đã cảm thấy dù sao trong nhà cũng đã chết người, còn là quỷ gϊếŧ người nữa, không có thì thôi, đã có thì làm cho đến cùng, dứt khoát gϊếŧ cả ngoại thất mình luôn muốn vứt bỏ nhưng không được, giá họa cho hung thủ đầu tiên... Lại nói tiếp, thê tử của Lư Ngoại Bắc là người như thế nào, có rộng lượng hay không, nếu Hà Ninh Thu không còn sống chung với Viên Vĩ Mậu nữa, thì có thể vào Lư gia không?”

Vương Thống nói chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không thể nào.”

Sau đó hắn lại bổ sung: “Tuyệt đối không thể để Hà Ninh Thu vào cửa Lư gia.”

“Đúng vậy.” Hạ Việt nói: “Nhạc gia của Lư Ngoại Bắc cũng buôn bán, còn buôn bán lớn hơn Lư gia, trong nhà quản lý vô cùng nghiêm ngặt, mặc dù Lư Ngoại Bắc có mấy phòng thϊếp thất, nhưng ông ta cũng không dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, ông ta nổi danh là người sợ thê tử trong nghề.”

Diệp Thải Đường cũng xem như từng gặp Lư Ngoại Bắc hai lần, nhưng ông ta có sợ thê tử hay không, cho dù nàng có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể nhìn ra.

Nhưng nếu Lư Ngoại Bắc có danh tiếng như vậy ở bên ngoài, ít nhất có thể giải thích hợp lý hai chuyện.

Thứ nhất, Lư Ngoại Bắc rất sợ đoạn tình cảm lén lút này bị lộ, cho nên ông ta vô cùng sảng khoái lấy ra hai ngàn lượng bạc bịt miệng Đinh Lãng. Bởi vì một khi lộ ra, ông ta tuyệt đối không chỉ tổn thất hai ngàn lượng này.

Thứ hai, ông ta đã ngán Hà Ninh Thu rồi, cho nên khi ông ta biết tin Hà Ninh Thu chết, không có chút buồn bã đau lòng nào, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, vì vậy không ai có thể nghĩ đến chuyện Hà Ninh Thu xuất hiện ở nhà cũ Mạnh gia, chính là đến tìm ông ta. Hoặc nói cách khác, có thể nàng ấy bị ông ta lừa đến nhà cũ Mạnh gia.

Nam nhân có thể làm ăn lớn như vậy, cũng không phải một tên ngốc bạch ngọt, thủ đoạn và lòng dạ độc ác, không thiếu một thứ gì.

Vương Thống không nhịn được mà cảm thán nói: “Trong nhà có mãnh phụ thật đúng là đáng sợ, chẳng phải Lư Ngoại Bắc bị thê tử ép thành kẻ gϊếŧ người à?”

Đây là lý luận gì vậy?

Diệp Thải Đường nhìn Vương Thống Nhất một cái, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không phải thê tử của ông ta càng xui xẻo hơn sao?”

Vương Thống: “Hả?”

Hả cái gì? Diệp Thải Đường nói: “Bỏ tiền gả cho người khác, dùng việc buôn bán của cha nương giúp đỡ trượng phu làm ăn, kết quả thì sao, trượng phu dùng số tiền này để nạp thϊếp còn không hài lòng, còn tìm ngoại thất, ông ta gϊếŧ người diệt khẩu còn muốn bà ấy gánh tiếng xấu nữa.”

Ở đây ngoại trừ Diệp Thải Đường, tất cả bọn họ đều là nam nhân, mặc dù trong lòng cảm thấy không đúng, nhưng nhất thời cũng không thể phản bác được.

Cũng không phải không có đạo lý, nhưng người có tiền có thế, tam thê tứ thϊếp là chuyện rất bình thường, suy nghĩ của Vương Thống, chính là suy nghĩ của đại đa số người.

Cho dù nhà mẹ đẻ của thê tử lợi hại, cũng không thể không cho trượng phu nạp thϊếp, chỉ có thể bảo vệ địa vị của mình vững chắc mà thôi.

Thật ra Diệp Thải Đường ở tuổi này, nàng lại rất xinh đẹp, không phải trong thôn không có người đến cầu thân, nhưng đều bị nàng từ chối không hề do dự. Ở thời đại này, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thành thân.

Không thành thân thì tự hầu hạ bản thân, thành thân thì hầu hạ cả nhà.

Lỡ như trượng phu phát đạt, hoặc gia đình phát đạt, cho dù ngay cả khi bản thân phát đạt, thậm chí tử nữ phát đạt, người đau khổ còn không phải mình hay sao.

Đến lúc đó nếu ngươi không mỉm cười đón người mới trẻ tuổi xinh đẹp vào nhà, thì chính là ngươi keo kiệt đố kỵ.

Diệp Thải Đường khinh bỉ nói: “Cơm mềm cứng rắn ăn, còn ăn đúng lý hợp tình, Lư phu nhân đã tạo nghiệt gì vậy, năm đó nếu như bà ấy tìm một tiểu bạch kiểm, chỉ cần mặt đẹp dáng người đẹp, tự mình bỏ tiền bao nuôi, chẳng phải cuộc sống sẽ thoải mái hơn bây giờ sao.”

Diệp Thải Đường nói xong, lại liếc nhìn Hạ Việt.

Hạ Việt còn chưa kịp tiêu hóa mấy lời nói kinh hãi thế tục này của Diệp Thải Đường, bị nàng liếc nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng lắm.

Muội ấy nhìn ta làm gì vậy, cảm thấy ta là cơm mềm cứng rắn ăn, hay là tiểu bạch kiểm?

Diệp Thải Đường nhìn xong cũng cảm thấy không ổn, nàng thề mình chỉ tùy ý nhìn một cái, bởi vì khuôn mặt đẹp dáng người tốt, người phù hợp nhất ở đây, đương nhiên chính là Hạ Việt.

Nhưng cái nhìn này chắc chắn không lễ độ cho lắm.

“Đại nhân.” Diệp Thải Đường quyết định tiên hạ thủ vi cường, điểm danh nói: “Ngài cảm thấy ta nói đúng không?”

Hạ Việt nhất thời không biết rốt cuộc Diệp Thải Đường đang hỏi câu nào, hắn lấy lại bình tĩnh, lấy nhu thắng cương hỏi ngược lại: “Nghe có vẻ cũng không phải không có đạo lý, Tiểu Diệp, nếu sau này muội có tiền, muội định thế nào?”

Diệp Thải Đường hàm súc nở nụ cười, ha ha ha, ha ha ha.

Vậy còn phải nói sao, đương nhiên chính là cuộc sống rất hạnh phúc tự do rồi.

Nhưng những lời này có thể nói ra trước mặt cấp trên sao? Sợ người ta không biết tâm trạng đi làm mỗi ngày của nàng còn nặng nề hơn cả đi viếng mộ nữa à?

“Đương nhiên ta vẫn sẽ tận tâm, cần cù chăm chỉ làm việc cho đại nhân rồi.” Diệp Thải Đường nghiêm mặt nói: “Nhiều tiền hơn nữa cũng không thể ăn mòn tấm lòng theo đuổi chính nghĩa, theo gót đại nhân của ta đâu.”

Vương Thống vốn còn định ba hoa khoác lác một phen, phản bác tư tưởng và quan niệm không thực tế của Diệp Thải Đường. Nhưng vừa nghe lời này, hắn hận không thể dập đầu với nàng một cái.

“Lợi hại.” Vương Thống giơ ngón cái lên với Diệp Thải Đường: “Phục rồi.”

Từ nay về sau, danh hiệu mở mắt nói dối và đệ nhất vỗ mông ngựa của ta ở Lục Phiến Môn liền tặng cho muội, tâm phục khẩu phục.

Diệp Thải Đường vô cùng cạn lời.

Loại danh hiệu rách nát này huynh vẫn tự mình giữ lại đi, ta không muốn có nó chút nào.

Lúc Lưu Sa dẫn Lư Ngoại Bắc trở về, liền cảm thấy không khí trong phòng vô cùng quỷ dị.

“Đại nhân, thật sự tìm được một bộ y phục ở Lư gia, là y phục Lư phu nhân mua tháng trước.” Lưu Sa đưa một bộ trường bào tơ lụa màu đen đến: “Lão bản tiệm may nói, trên cái váy này phải có một sợi dây thắt lưng, ta cũng để ông ấy xem thử sợi dây tìm được trên thi thể Hà Ninh Thu, dài ngắn cũng phù hợp.”

Hạ Việt nhận lấy y phục nhìn một cái, sau đó ném cho Diệp Thải Đường.

Diệp Thải Đường cũng nhìn thử, cảm giác khi sờ này, màu sắc này, thật sự giống hệt dải lụa siết chết Hà Ninh Thu.

Tuy Lư Ngoại Bắc mấy ngày nay tiều tụy, nhưng ông ta vẫn duy trì sự bình tĩnh và thành thục của người làm ăn thành công. Nhưng hôm nay, phần bình tĩnh này đã hoàn toàn biến mất.

“Ta thật sự không còn cách nào nữa.” Lư Ngoại Bắc che mặt thở dài: “Ta đưa hai ngàn lượng để bịt miệng Đinh Lãng. Nhưng sau khi Đinh Lãng rời đi, Hà Ninh Thu nói nàng ấy chịu đựng Viên Vĩ Mậu đủ rồi, nếu ta không cưới nàng ấy, thì nàng ấy sẽ tự mình đi cầu xin phu nhân của ta. Nhưng phu nhân của ta cũng không dễ nói chuyện như vậy, lỡ như bị nàng ấy biết, vậy thì ta xong đời rồi.”