Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 27: Một hòn đá trúng ba con chim

Diệp Thải Đường không biết dáng vẻ lúc trước của Đinh Lãng, nhưng dáng vẻ bây giờ của ông ta thật sự không tốt cho lắm. Ít nhất không giống với một người có hai ngàn lượng trên người.

Y phục không biết lấy từ đâu ra, cũng không vừa người, còn có chút rách vá. Búi tóc lộn xộn, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím đồng thời còn bị trầy xước.

“Đại nhân, đại nhân, ta bị ép buộc đó.” Đinh Lãng quỳ trên mặt đất, chảy nước mắt nước mũi khóc nói: “Ta không muốn gϊếŧ hắn, chính là hắn muốn cướp bạc của ta...”

Hạ Việt gõ bàn, trầm giọng nói: “Nói chi tiết, hai ngàn lượng bạc trên người ngươi, ở đâu ra vậy?”

Nếu nói Đinh Lãng là một người xấu, thì ăn uống chơi gái đánh bạc gϊếŧ người đều làm cả, nhưng nếu nói ông ta một bụng chủ ý xấu xa, thì ông ta còn khá thành thật.

Ông ta lại nói: “Vâng, hai ngàn... lẻ năm mươi lượng.”

Sao mà có tiền chẵn tiền lẻ nữa vậy, mọi người lập tức nhớ đến lời Viên Vĩ Mậu đã nói lúc trước, trong nhà mất năm mươi lượng bạc, nhưng không có người nào lục tìm, chắc là bị thê tử Hà Ninh Thu của ông ta lấy đi.

Diệp Thải Đường buột miệng nói: “Đây là tiền của Hà Ninh Thu à?”

Đinh Lãng sợ hãi gật đầu.

Câu hỏi này có vấn đề, câu trả lời cũng có vấn đề.

Hạ Việt nhíu mày nói: “Vậy hai ngàn lượng còn lại thì sao?”

Đinh Lãng lại sợ hãi gật đầu: “Cũng là tiền của Hà Ninh Thu.”

Trong nhà Hà Ninh Thu có được năm mươi lượng tiền tiết kiệm đã là chuyện không dễ dàng rồi, hai ngàn lượng, vậy thì không có khả năng.

Đinh Lãng nói: “Mấy hôm trước ta thiếu tiền sòng bạc, bị bọn họ đòi nợ đến mức không chịu nổi, cho nên muốn kiếm chút tiền.”

“Lúc trước ta và lão Viên có chút hiểu lầm, ầm ĩ khiến quan hệ của bọn ta không tốt cho lắm, nhưng ta nghĩ, bây giờ bọn ta đều ở kinh thành, nói không chừng hắn có thể nể tình đồng hương, cho ta mượn tiền xoay sở, cho nên ta liền đến nhà hắn.”

Nghe như thế, giữa Đinh Lãng và Hà Ninh Thu thật sự không có chuyện gì, cho dù Hà Ninh Thu thật sự có nhân tình, thì cũng là người khác.

Nói xong mắt Đinh Lãng sáng lên: “Kết quả, ta nhìn thấy Hà Ninh Thu gặp riêng một nam nhân…”

“Người nào?”

Ánh sáng trong mắt Đinh Lãng lập tức tan biến, hắn nói với vẻ mặt buồn rầu: “Ta không nhìn thấy rõ, nam nhân kia chạy quá nhanh, còn ta thì bị Hà Ninh Thu chặn lại.”

Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng thất vọng, nhưng bây giờ Đinh Lãng không cần phải nói dối, hai ngàn lượng cũng được năm mươi lượng cũng thế, ông ta đã gϊếŧ người kia, ai cũng không thể cứu được ông ta.

Đinh Lãng nói: “Nam nhân chạy rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Hà Ninh Thu, ta thầm nghĩ đây không phải là vừa khéo sao, ta liền uy hϊếp nàng ấy, đưa tiền bịt miệng cho ta.”

Sư gia ở bên cạnh hạ bút như bay, nhanh chóng ghi chép lại.

“Ta biết gia cảnh của Viên gia, cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng mà ta nghĩ Hà Ninh Thu có trang sức, có khả năng vẫn còn tiền riêng, cho nên ta đã đòi năm trăm lượng... Kết quả nàng ấy đưa cho ta năm mươi lượng, không phải đùa giỡn ta sao?”

Một hộ gia đình bình thường, đòi năm trăm lượng, Đinh Lãng cũng thật dám đòi.

“Ta tức giận cho nên nói với nàng ấy, ngươi đang đuổi người ăn xin đó à, nếu không đưa hai ngàn lượng cho ta, thì ta sẽ vạch trần chuyện này. Viên Vĩ Mậu nhất định sẽ đánh chết ngươi. Đưa cho ta hai ngàn lượng, thì ta sẽ rời khỏi kinh thành, cả đời này sẽ không trở về nữa.”

Thật đúng là ác nhân có ác nhân trị, trong một số vụ án, thật sự không có người sống sót.

“Thật ra ta cũng chỉ nói vậy mà thôi, không ngờ ngày hôm sau, Hà Ninh Thu thật sự đem hai ngàn lượng đến cho ta.” Đinh Lãng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, tim ông ta vẫn còn đập nhanh: “Hai ngàn lượng, cả đời ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cũng không biết nhân tình của nàng là ai, lại có tiền như vậy.”

Một cái tên đồng thời xuất hiện trong đầu mọi người.

Lư Ngoại Bắc.

Liên quan đến vụ án này, người có thể lấy ra nhiều tiền như vậy trong một lần, chỉ có Lư Ngoại Bắc.

Mặc dù bọn họ từng điều tra sổ sách Lư gia, nhưng những người như vậy, ai mà không có tiền riêng, nếu Lư Ngoại Bắc muốn vòng qua phòng chi tiêu trong phủ, lén lút lấy ra hai ngàn lượng, cũng không phải chuyện khó gì.

Hạ Việt nói: “Lúc ngươi nhìn thấy Hà Ninh Thu thật sự có thể đưa cho ngươi hai ngàn lượng bạc, thì không cảm thấy hai ngàn lượng quá ít, vẫn muốn đòi thêm à?”

Hai ngàn lượng không ít, nhưng lòng người tham lam không đáy, có hai ngàn lượng, liền muốn bốn ngàn lượng.

Đinh Lãng lắc đầu như trống bỏi, nhưng sau khi lắc mấy cái, ông ta lại nhụt chí gật đầu.

Ông ta chán nản nắm một nắm tóc: “Đúng là ta muốn đòi thêm, ta nghĩ nàng ấy đưa hai ngàn lượng sảng khoái như vậy, đòi thêm một chút chắc cũng được thôi. Nhưng ta không dám, ta nghĩ người này nhất định có tiền có thế, lỡ như ta ép quá mức, nói không chừng sẽ gϊếŧ ta diệt khẩu, hai ngàn lượng cũng đủ cho ta dùng nửa đời sau rồi, cho nên ta lập tức vội vàng chạy trốn...”

Diệp Thải Đường nói: “Ngươi đã lật tung nhà mình lên, cũng là vì sợ hắn gϊếŧ người diệt khẩu?”

Đinh Lãng gật đầu: “Ai ngờ ta xui xẻo, đêm hôm đó ta ngủ qua đêm trong miếu cũ, thì đυ.ng phải một kẻ lang thang, hắn... Đại nhân, không phải ta muốn gϊếŧ hắn, là hắn muốn cướp tiền của ta, ta chỉ tự vệ thôi...”

Đinh Lãng nói đến chuyện mình gϊếŧ người, tâm trạng kích động hơn hẳn. Ông ta nói một đống những lời lộn rộn.

Mọi người xâu chuỗi lại với nhau, nghe hiểu rồi.

Đinh Lãng cầm tiền nhanh chóng rời khỏi kinh thành, buổi tối ông ta ngủ qua đêm trong miếu cũ, ai ngờ có một kẻ lang thang đến đó, hắn cũng không phải người tốt, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng cảnh giác của ông ta, thì nghi ngờ trên người ông ta có tiền, cho nên có ý định cướp tiền.

Ai biết trên người Đinh Lãng có tiền, cho nên ông ta vô cùng cảnh giác, mà ông ta cũng bất chấp tất cả hạ độc thủ, ngược lại đập chết tên lang thang kia.

Sau khi người chết, lúc đầu Đinh Lãng hoảng hốt bỏ chạy, chạy được mấy bước, đột nhiên ông ta cảm thấy chiều cao thân hình của tên lang thang khá giống với mình, cho nên nảy ra ý định đổi trắng thay đen.

Nếu khiến tất cả mọi người đều cho rằng người đã chết là ông ta, thế thì vừa không có ai nghi ngờ ông ta gϊếŧ người, nhân tình của Hà Ninh Thu, sòng bạc, cũng sẽ không đòi nợ nữa.

Rõ ràng chính là một hòn đá trúng ba con chim, vô cùng hoàn mỹ.

Vì thế Đinh Lãng thay y phục của mình cho kẻ lang thang, lại nghĩ hết cách khiến hắn không còn mặt mũi, chỉ là ông ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính được Lục Phiến Môn không phải kẻ vô dụng, bọn họ dễ dàng xác định được thân phận của thi thể.

Đinh Lãng ngồi phịch xuống đất òa khóc lớn.

“Sớm biết thế ta không đòi hai ngàn lượng kia rồi, ta chỉ đòi năm trăm lượng kia thôi... Cũng sẽ không gϊếŧ người, ta trên có già dưới có trẻ, đại nhân ngài tha cho ta đi...”

Hạ Việt thấy quá nhiều người khóc lóc lăn lộn lúc sắp chết như vậy, tâm không gợn sóng, phất tay sai người dẫn ông ta đi.

Vương Thống xoa tay nói: “Đại nhân, vậy thì bây giờ ta sẽ đi bắt Lư Ngoại Bắc về. Lâm Linh thì không chắc, nhưng Hà Ninh Thu tám chín phần mười là ông ta gϊếŧ.”

Đinh Lãng chẳng qua chỉ là một con cá nhỏ, vụ án của kẻ lang thang, cũng chỉ là tiện tay lật ra, hoàn toàn không thể vào được cửa lớn của Lục Phiến Môn.

“Không vội.” Hạ Việt nói: “Lưu Sa đã đi rồi, nếu tìm được y phục thiếu dải lụa thắt lưng trong nhà Lư Ngoại Bắc, hắn sẽ trực tiếp dẫn người về.”

Vương Thống gật đầu, nói với giọng điệu thoải mái: “Nếu thật sự là Lư Ngoại Bắc, vậy thì ông ta thật sự mất trí rồi, gϊếŧ người trong trạch viện của mình, nhiều tiền đốt đến phát hoảng, chẳng phải trạch viện kia mua cũng như không à?”

Đây chính là nguyên nhân lúc trước bọn họ không nghi ngờ Lư Ngoại Bắc cho lắm.

Trạch viện lớn như vậy, cho dù Mạnh gia nghèo túng bán rẻ, cũng không phải một con số nhỏ. Cho Lư Ngoại Bắc nhiều tiền đốt đến phát hoảng, cũng không nên gϊếŧ người trong trạch viện của mình.

Chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn, nhà ông ta cũng không thể nào ở trong trạch viện kia, đây không phải mất tiền của mình sao?