Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 19: Bắt nạt người chết không nói chuyện

Một đống thứ vụn vặt được đặt trên bàn, nhưng không ai dám chạm vào chúng.

Lưu Sa hoảng hốt nói: “Tiểu Diệp, muội đây là... lấy mấy thứ này ở đâu vậy?”

“Chính là phần mộ của Lâm Linh mà ta nói đấy.” Diệp Thải Đường nói: “Này, huynh xem đi, đồ ăn vẫn còn tươi, nhang vẫn còn chưa đốt xong. Ta nhìn thấy người tế bái kia đốt, nhưng lúc đó ta không nghĩ nhiều, cho nên không bước đến xem hắn là ai. Đến khi ta nhìn thấy tên Lâm Linh, người nọ đã đi xa rồi.”

“Không phải. “Lưu Sa sụp đổ nói: “Ta không phải ý đó.”

Diệp Thải Đường không hiểu, vậy Lưu Sa có ý gì?

Lưu Sa run rẩy nói: “Ý của ta là, đây là những thứ dùng để tế bái người chết, muội mang về, có phải không tốt lắm không?”

Làm ngỗ tác thật đúng là không kiêng kỵ quỷ thần, nhưng chuyện này cũng quá không kiêng kỵ rồi, cho dù Lục Phiến Môn đã là chỗ không cấm kỵ chuyện gì, nhưng trước giờ bọn họ cũng chưa từng lấy tế phẩm trước mộ phần về.

“Không sao. “Diệp Thải Đường nói: “Ta đã xin phép rồi.”

Diệp Thải Đường càng giải thích, cảm giác càng khó tin, ngay cả Hạ Việt cũng nhịn không được nói: “Muội xin phép ai vậy?”

“Lâm Linh đó, chính là chủ nhân của phần mộ kia. “Diệp Thải Đường nghiêm mặt nói: “Còn có hàng xóm của muội ấy, cũng làm chứng cho ta.”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Trong lúc im lặng, có người hỏi: “Bọn họ đồng ý rồi à?”

Chuyện này nói thế nào đây? Diệp Thải Đường suy nghĩ một chút, tận lực nói: “Xem như ngầm đồng ý đi, dù sao cũng không có ai phản đối.”

Trong nghĩa trang chỉ có người chết, ai có thể phản đối được, cho nên chuyện này xem như ngầm đồng ý à?

Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh.

Diệp Thải Đường cũng cảm thấy sắc mặt mọi người có chút không tốt, nàng trấn an nói: “Không sao đâu, ngày mai ta lại mang chút tế phẩm sang đó, bù lại cho bọn họ. Một chén cơm bù hai chén cơm, một nguyên bảo bù mười nguyên bảo là được rồi mà.”

Tất cả mọi người đều hiểu lý lẽ, chúng ta làm vậy cũng vì theo đuổi công đạo, chắc là bọn họ cũng sẽ không so đo quá nhiều.

Cửa đang mở, một cơn gió thổi bên ngoài, đống tiền giấy rách nát trên bàn lắc lư rồi bị thổi bay lên, đánh hai vòng ở trên không trung.

“Ôi, suýt chút nữa bay rồi.” Diệp Thải Đường nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, nhanh nhẹn đặt ở trên bàn, sau đó dùng bát chặn lại.

Nếu đó là một chiếc quan tài trống rỗng không có gì bên trong, vậy thì người tế bái rất có thể là hung thủ. Thế thì mỗi một món đồ ở đây, đều là vật chứng, bọn họ có thể phát hiện manh mối về hung thủ từ những thứ này.

Lưu Sa không nhịn được mà nói: “Cho dù có phát hiện, muội trở về nói cho mọi người biết là được rồi, cũng không cần phải mang tế phẩm trước mộ về đâu.”

“Vậy sao mà được, ta trở về tay không, mọi người không tin thì làm sao đây?”

Diệp Thải Đường nói rất có lý: “Hơn nữa, lỡ như trong khoảng thời gian ta trở về, phần mộ kia có thay đổi gì đó, hoặc không thể tìm lại được, chúng ta cũng có thể dựa vào những thứ này để tìm người.”

Bát đũa của mỗi nhà đều không giống nhau, tiền giấy nguyên bảo của mỗi nhà cũng không giống nhau, thậm chí nhang nến của mỗi nhà cũng không giống nhau, tóm lại Diệp Thải Đường không thể nào trở về tay không, hoảng sợ bỏ chạy được.

Dù sao Hạ Việt cũng gặp nhiều hiểu rộng, hắn trấn định một chút rồi nói: “Cất mấy thứ này lại đã, muội ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong muội theo ta đến Hộ bộ một chuyến.”

Diệp Thải Đường liên tục gật đầu.

Thời đại này, người nào cũng đều có hộ tịch, được ghi chép trong sổ sách, chết rồi, cho dù chết già hay chết bệnh, cũng cần phải báo cáo quan phủ.

Bãi tha ma nàng đi ngang qua hôm nay thuộc về thôn Tiểu Cảng, chỉ cần kiểm tra trong sổ hộ tịch của Hộ bộ, liền biết trong thôn này có người tên Lâm Linh hay không, Lâm Linh này ở hộ nào, cho dù tin tức cái chết của nàng ấy chưa được báo cáo, thế thì cũng tiện cho việc kiểm tra ngày mai.

Mặc dù đã đến bãi tha ma một chuyến, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của Diệp Thải Đường, ngược lại nàng chạy cả buổi chiều, bây giờ nàng thật sự rất đói bụng.

Phòng bếp nhanh chóng bưng một chén cơm lớn, một đĩa cà tím xào, một đĩa thịt hấp, một chén canh trứng gà thịt băm lên cho nàng.

Trông có vẻ đã được để phần trước, không hề trông giống thức ăn còn thừa, đặc biệt là canh trứng gà, vừa nhìn đã biết có người nào ăn hay chưa.

Diệp Thải Đường vui vẻ ăn một miếng thịt hấp lớn, thịt mỡ đan xen, mùi vị rất ngon.

Diệp Thải Đường lập tức cảm thấy mình có thể tha thứ cho Hạ Việt tất cả mọi chuyện, nàng cũng có thể không so đo chuyện tăng ca buổi tối mà không có tiền tăng ca.

Lục Phiến Môn là khách quen của Hộ bộ, cho dù là ban đêm, cũng sẽ mở cửa cho bọn họ.

Trong thời đại này, mọi thứ đều là nhân lực thủ công, kiểm tra thông tin là việc tốn thời gian tốn sức nhất, nhưng mà có người thì dễ làm việc, Hạ Việt dẫn sư gia Lục Phiến Môn đi theo, Hộ bộ cũng phái người giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã kiểm tra toàn bộ nhân khẩu thôn Tiểu Cương.

“Đại nhân. “Sư gia nói: “Thôn Tiểu Cảng tổng cộng một trăm hai mươi hộ, tổng cộng sáu trăm bốn mươi lăm người, cũng không có nữ tử nào tên Lâm Linh.”

Thôn Tiểu Cảng không có Lâm Linh, Hạ Việt nhìn về phía Diệp Thải Đường, sắc mặt hai người đều trầm xuống.

Nói như vậy, ngôi mộ mới của Lâm Linh này, thật sự rất có thể trống không, chỉ là một mộ y quan. Bởi vì hoàn toàn không có một Lâm Linh nào khác cần mộ phần.

Hạ Việt hơi trầm ngâm một chút: “Kiểm tra mấy thôn xung quanh thôn Tiểu Cảng một lần đi.”

Dù sao đào mộ cũng là chuyện lớn, đào mộ không phải gõ cửa, không đến lúc bất đắc dĩ, Hạ Việt cũng không muốn làm chuyện này, lỡ như bên trong thật sự có người, vậy thì sẽ lớn chuyện.

Kiểm tra đến nửa đêm, bọn họ tìm thấy ba người tên Lâm Linh ở những thôn làng xung quanh, có già có trẻ nhưng bọn họ đều sống rất tốt.

Hạ Việt ném danh sách cho Lưu Sa: “Đi điều tra tình huống hiện tại của ba người này, nếu như bọn họ đều sống tốt, ngày mai liền mở quan tài.”

Lưu Sa nhận danh sách, trong lòng còn hơi sợ hãi.

“Đại nhân, lỡ như, ta là nói lỡ như, lỡ như mở quan tài này ra, bên trong thật sự có người thì sao?”

Bọn họ sẽ bị thân nhân của người chết đánh chết đó.

Hạ Việt thản nhiên nói: “Vậy thì nói với khổ chủ, nơi này không tốt, ta bỏ tiền tìm đại sư phong thủy cho bọn họ, đổi một nơi phong thủy tốt, ta sẽ trả toàn bộ tiền đất chôn, quan tài và làm pháp sự.”

Lưu Sa giơ ngón tay cái với Hạ Việt, vội vàng rời đi.

Đại nhân nhà mình làm việc thật sự sấm rền gió cuốn, chu đáo dứt khoát.

Diệp Thải Đường theo Hạ Việt trở về, bọn họ thảo luận chuyện hôm nay trên đường, tiện thể nghe Hạ Việt kể lại tình huống Lưu Sa và Vương Thống điều tra được.

Lưu Sa đã sắp xếp người nhổ bảy, tám phần lá sen trong hồ sen nhà cũ Mạnh gia, nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Vương Thống cũng đã điều tra các mối quan hệ của Mạnh gia và người mua Lư Ngoại Bắc, đương nhiên bọn họ có những mối quan hệ bất đồng, nhưng nghiêm trọng đến mức gϊếŧ người thì thật sự không có, hơn nữa bọn họ cũng đều có bằng chứng vắng mặt.

“Nói không chừng phần mộ đêm nay là một bước đột phá.” Diệp Thải Đường mơ hồ có một loại cảm giác: “Ta luôn cảm thấy bóng người tế bái hôm nay có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó.”

Nhưng đại khái chỉ đi ngang qua nhau, một cái nhìn thoáng qua, vì vậy cho dù Diệp Thải Đường nghĩ thế nào, cũng không thể nhớ ra hình ảnh rõ ràng hơn.

Hạ Việt cân nhắc đến tâm trạng của thủ hạ, ngày hôm sau hắn cố ý tìm một tiên sinh phong thủy, dựa theo chỉ điểm, mang theo tế phẩm đến bãi tha ma, chuẩn bị đào mộ.

Thôn làng trong phạm vi mười dặm của bãi tha ma đều đã được kiểm tra rồi, mỗi một Lâm Linh đều sống rất tốt, không có người nào cần đến phần mộ này.