Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 18: Ai là người tế bái

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, thậm chí Diệp Thải Đường còn nhìn xung quanh một lát, thấp giọng nói: “Lâm Linh, Lâm Linh, là muội à, muội có ở đây không?”

Đương nhiên sẽ không có người trả lời nàng.

Một tiếng gọi này chỉ là phản xạ có điều kiện, sau khi gọi hai tiếng, Diệp Thải Đường tĩnh tâm lại, bắt đầu nhớ lại người tế bái trước mộ phần vừa nãy.

Bởi vì Diệp Thải Đường sợ dọa người nọ giật mình, vừa rồi nàng thật sự cách quá xa, nhưng trí nhớ của Diệp Thải Đường từ trước đến nay vô cùng tốt, nàng đứng ở trước mộ Lâm Linh vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, một hình bóng mơ hồ xuất hiện trong đầu nàng một lần nữa.

Nàng nhíu mày thật chặt.

Nàng lại cảm thấy bóng dáng kia hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó.

Ý niệm này khiến nàng càng cảm thấy bất ngờ, nhưng nàng đã từng gặp ở nơi nào, Diệp Thải Đường cố gắng nhớ lại, nhưng nàng không thể nào nhớ ra.

Loại cảm giác mơ hồ này, nhất định không phải người quen, mà là một mối quan hệ chỉ mới từng gặp, hoặc là đi ngang qua trên đường phố.

Diệp Thải Đường khẽ lắc đầu, tạm thời gác lại việc tìm kiếm ký ức, nàng lại nhìn về phía mộ phần của Lâm Linh.

Lâm Linh này, có phải Lâm Linh mà nàng biết hay không?

Nếu như không phải, mặc dù rất trùng hợp nhưng cũng có thể giải thích được, người trùng tên trùng họ trong thiên hạ rất nhiều, họ Lâm là họ lớn, Lâm Linh cũng không phải cái tên hiếm lạ gì.

Nếu đúng như vậy, bây giờ thi thể Lâm Linh chắc chắn đang ở Lục Phiến Môn, như vậy thì phần mộ này nhất định là phần mộ trống.

Nơi này cách nhà Lâm Linh hơi xa, cũng không nghe nàng ấy có bằng hữu tình cảm sâu đậm như thế ở bên ngoài, ai lại xây một phần mộ y quan ở nơi này cho nàng ấy, còn tế bái lúc đêm khuya, chuẩn bị nhiều thứ để tế bái như vậy.

* Mộ y quan: Mộ chôn y phục hoặc di vật của người chết, không có thi thể người chết.

Diệp Thải Đường lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chỉ có một người sẽ làm như vậy.

Không phải yêu, thì chính là hận.

Xây mộ y quan cho một người, tế bái nàng ấy, đốt tiền giấy cho nàng ấy, ngoại trừ yêu nàng ấy, hy vọng nàng ấy yên nghỉ, còn có thể trấn an sự sợ hãi.

Nàng chắc chắn rằng Lâm Linh không có người hâm mộ cuồng nhiệt như vậy, vậy cũng chỉ còn lại một người sẽ làm như thế.

Hung thủ.

Bởi vì hắn sợ hãi, cho nên mới lập một cái mộ y quan cho Lâm Linh, thắp hương tế bái nàng ấy, muốn an ủi linh hồn, chuẩn xác mà nói, chính là trấn an bản thân.

Diệp Thải Đường đưa tay đè lại tấm bảng gỗ, giờ phút này nàng vô cùng muốn đào phần mộ này lên, xem thử bên trong rốt cuộc có thi thể hay không.

Nhưng nàng không có công cụ, cũng không có khí lực này, thật sự quá khó khăn.

Diệp Thải Đường nhanh chóng bỏ qua ý định này, nàng ngồi xổm xuống bỏ tiền giấy nguyên bảo chưa cháy hết, bát đĩa đựng tế phẩm vào trong túi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mộ phần ở chỗ này, ai cũng không thể chuyển đi được, cho nên đương nhiên bây giờ nàng phải trở về tìm Hạ Việt.

Loại chuyện đào hố đào mộ này, không thể tự mình làm được.

Lỡ như bên trong thật sự là một Lâm Linh trùng tên trùng họ khác thì sao, nếu người nhà của nàng ấy biết nàng đào mộ người ta, còn không bị đánh chết à.

Lúc Diệp Thải Đường trở về Lục Phiến Môn, Hạ Việt đang vội vã ra ngoài, suýt chút nữa đυ.ng phải nàng.

Bước chân Diệp Thải Đường xông vào trong nhất thời không dừng lại được, Hạ Việt đè bả vai nàng lại, lúc này mới không va vào người hắn.

“Hạ đại nhân. “Diệp Thải Đường vừa thấy Hạ Việt lập tức nói: “Vừa lúc ngài ở đây, ta…”

Diệp Khải Đường còn chưa kịp nói ra phát hiện của mình, Hạ Việt ngắt lời: “Muội đi đâu vậy?”

Diệp Thải Đường vừa định giải thích: “Ta…”

Vừa mới nói ra một chữ, Hạ Việt lại nói: “Muộn thế này còn chưa về, cũng không báo trước một tiếng, muội có biết tất cả mọi người đều đang tìm muội không?”

Diệp Thải Đường sửng sốt: “Hả?”

Trong lúc nói chuyện, Lưu Sa từ bên ngoài bước vào, gấp gáp nói lớn: “Đại nhân, không thấy Tiểu Diệp. . . Ồ, Tiểu Diệp đã trở về rồi?”

Lưu Sa vui mừng nói: “Tiểu Diệp, muội về rồi à, muội chạy đi đâu vậy, nửa đêm rồi mà muội còn chưa về, khiến người khác lo lắng.”

Mặc dù lúc này đã tối rồi, nhưng cũng không phải nửa đêm, Diệp Thải Đường đoán chừng, cùng lắm mới tám chín giờ, không ngờ bọn họ thật sự đi tìm mình, điều này khiến nàng thật sự rất ngại ngùng.

Diệp Thải Đường giải thích: “Ta không chạy lung tung, ta đi điều tra phường nhuộm.”

“Không phải bảo muội đi mua hai bộ y phục sao.” Sắc mặt Hạ Việt không tốt lắm: “Một mình người đi điều tra phường nhuộm gì chứ, có suy nghĩ gì cũng không thể nói với ta một tiếng à, cho dù muội muốn đi điều tra, thì cũng phải dẫn theo hai người, Lục Phiến Môn không có người đi chung với muội à?”

Diệp Thải Đường rụt cổ lại.

Hạ Việt tối sầm mặt quở trách một trận: “Mặc dù kinh thành nhìn có vẻ an toàn, nhưng muội cũng không nhìn xem mấy ngày nay đã chết mấy người rồi, một tiểu cô nương như muội, lại không có công phu, nửa đêm chạy lung tung ở bên ngoài, thật sự không sợ đυ.ng phải hung thủ à.”

Diệp Thải Đường ỉu xìu, lãnh đạo phê bình ngươi vốn chính là chuyện danh chính ngôn thuận, huống hồ còn vì an toàn của ngươi, vậy còn có thể nói gì nữa, nghe thôi chứ sao.

Không trừ tiền là được.

Ngược lại Lưu Sa nhìn một cô nương như Diệp Thải Đường bị giáo huấn rất đáng thương, hắn khuyên Hạ Việt: “Đại nhân bớt giận, không phải Tiểu Diệp đã trở về rồi sao, muội ấy cũng không phải ra ngoài chơi, mà là đi làm chính sự, không sao là được rồi, muội ấy biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Lưu Sa nháy mắt với Diệp Thải Đường, mau nói mấy câu dễ nghe đi.

Sau đó hắn lại nháy mắt với Hạ Việt, đại nhân đừng nói nữa, tiểu cô nương da mặt mỏng, không thể tùy tiện mắng giống như bọn ta được, lát nữa muội ấy khóc xem ngài dỗ thế nào?

Cơn giận của Hạ Việt cũng tiêu gần hết rồi, Diệp Thải Đường thành thật nhận lỗi, chỉ có Lưu Sa đang khuyên nhủ, mí mắt cũng sắp co rút rồi.

Diệp Thải Đường cúi đầu nói: “Sau này ta sẽ không ra ngoài muộn như vậy nữa, nếu có chuyện gì, nhất định sẽ báo cáo trước, sau đó sẽ gọi hai người bổ khoái đại ca đi chung.

Hạ Việt bận rộn cả buổi chiều, buổi tối trở về Lục Phiến Môn, đang nói hôm nay về muộn, không biết Diệp Thải Đường có chờ hắn ăn cơm hay không, hay là đang chờ đói bụng bắt đầu gặm bàn rồi, thì nghe người còn chưa trở về.

Kinh thành không phải nơi hoang vu hẻo lánh, nhất thời chưa trở về cũng không sao. Một người lớn như Diệp Thải Đường, nàng đã sống một mình năm năm, cho nên Hạ Việt cũng không quá lo lắng.

Nhưng chờ một lát, mắt thấy trời đã tối, Diệp Thải Đường vẫn chưa trở về. Tuy rằng kinh thành không có lệnh giới nghiêm nghiêm ngặt như vậy, nhưng lúc này ngoại trừ thanh lâu sòng bạc, nơi nào cũng đã đóng cửa cả rồi.

Hạ Việt nghĩ đến chuyện gần đây có ba người chết liên tục, một người trong số đó lại là hảo bằng hữu của Diệp Thải Đường, hắn có chút ngồi không yên, sai người ra ngoài tìm, vừa tìm, đã tìm hơn nửa canh giờ.

Ngay trong lúc hắn vừa sốt ruột vừa bực mình, Diệp Thải Đường hùng hùng hổ hổ trở về, còn không phải một đầu đυ.ng vào họng súng hay sao.

Nhưng mà thấy thái độ nhận sai của tiểu cô nương tốt như vậy, Hạ Việt cũng không giáo huấn được nữa, thở phào nhẹ nhõm nói: “Biết sai thì tốt, lần sau chú ý.”

Diệp Thải Đường liên tục gật đầu, nhu thuận hiểu chuyện.

“Được rồi.” Hạ Việt dặn dò phòng bếp đi hâm nóng cơm và thức ăn, bản thân hắn cũng mắng mệt, cho nên bưng một chén trà lên, tiện thể hỏi một câu: “Vừa rồi muội muốn nói gì với ta?”

Nhắc đến chuyện này, Diệp Thải Đường hưng phấn nói: “Ta phát hiện phần mộ của Lâm Linh.”

Tay Hạ Việt run lên, nước trà suýt chút nữa văng ra ngoài.

“Muội nói cái gì?”

“Ta phát hiện phần mộ của Lâm Linh, phần mộ mới, có người đang tế bái muội ấy. “Diệp Thải Đường vừa nói, vừa bắt đầu lấy đồ từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Đầu tiên, nàng lấy ra một cái bát, lại thêm một cái đĩa, sau đó chính là mấy cây nhang chưa đốt hết.

Khi nàng móc ra một nắm tiền giấy còn chưa cháy hết, tất cả mọi người đều run rẩy.