Hai người này rốt cuộc là ai!
“Những Khôi Lỗi này của ngươi cấp bậc quá thấp, muốn gϊếŧ ta, còn lâu mới đủ!” Khúc Trạch đứng trên không trung, hào quang sau lưng cũng tiêu tán dao động, vây quanh bên cạnh làm cho ông càng thêm lạnh lùng anh tuấn.
"Phải không? Ha ha...” Hắc bào Khôi Lỗi sư cười quái dị, trên tay cử động, "Chỉ sợ chưa chắc!”
Vừa dứt lời, những Khôi Lỗi rơi xuống lại nhảy vọt lên, lần này không có vũ khí công kích, cứ trắng trợn táo bạo mà vọt tới như vậy, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước người Khúc Trạch.
"Cẩn..."
“Oanh!”
Chữ "thận” của nàng còn chưa nói ra, Khôi Lỗi vọt tới trước người Khúc Trạch đột nhiên tự nổ, một trận đột kích cực mạnh quét tới, bên dưới Lâm Thành nhất thời sụp đổ hơn phân nửa, cỏ mọc um tùm chung quanh cũng bị đứt gãy.
Khúc Khuynh Mặc kêu rên một tiếng, bên môi tràn ra một tia máu tươi, thân thể không tự chủ được lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
Nàng căng khóe mắt tựa như muốn nứt ra, cứng rắn điều động năng lượng còn chưa bình ổn, nhanh chóng vọt tới, lúc này cổ tay đột nhiên bị người khác nắm chặt, bên tai vang lên giọng nói của Lâu Quân Độ.
"Ngươi đi qua đó chỉ có thể chịu chết."
"Đó là cha ta!” Khúc Khuynh Mặc giãy dụa, muốn đẩy tay Lâu Quân Độ ra.
Lâu Quân Độ lại nắm chặt hơn vài phần, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc, lát sau mới nói: "Ông ấy còn sống.”
Động tác giãy dụa của Khúc Khuynh Mặc khẽ dừng lại, vội vàng khẩn trương nhìn về phía trung tâm vụ nổ.
Hào quang tự nổ giữa không trung tản đi, một kết giới hình tròn do linh lực ngưng kết hiện ra, Khúc Trạch đứng ở trong kết giới, bạch y phần phật tung bay, phong thần tuấn lãng.
Trong lòng Khúc Khuynh Mặc vui mừng, tâm thần căng thẳng khẩn trương còn chưa bình ổn, chỉ thấy kết giới đột nhiên tiêu tán, thân thể Khúc Trạch lảo đảo lung lay, thiếu chút nữa rơi xuống từ giữa không trung.
"Cha..."
"Cao thủ Độ Huyền Kỳ không dễ dàng chết như vậy, ngươi tốt nhất cũng đừng quá lớn tiếng, bọn họ có thể nghe được.” Lâu Quân Độ cảnh cáo, kéo Khúc Khuynh Mặc đang muốn tiến lên trở về.
Bọn họ cách Lâm Thành còn một khoảng, cách trận quyết đấu giữa không trung của hai người cũng tầm vài dặm, nếu người bình thường thì chỉ có thể nhìn thấy hai chấm đen, chứ đừng nói đến nghe được giọng nói của bọn họ.
Nhưng cao thủ Độ Huyền Kỳ không như vậy, chỉ cần thần thức quét qua một cái đã có thể dễ dàng bao phủ phạm vi mấy dặm, trong đó từng cái cây ngọn cỏ đều có thể thu hết vào đáy mắt!
"Huống chi, ngươi chỉ có chút lực lượng như vậy, đừng nói hỗ trợ, ngay cả tư cách gia nhập chiến đấu cũng không có.” Giọng nói của Lâu Quân Độ lạnh nhạt, ý tứ khinh miệt vô cùng rõ ràng.
Khúc Khuynh Mặc mở miệng, không phát ra âm thanh.
Ngưng Khí, Hoá Linh, Linh Văn, Độ Huyền, Nhập Cảnh, Dự Thần,... Với thực lực Ngưng Khí bát kỳ của nàng, chưa nói đến chuyện nàng không có biện pháp nhảy vọt lên chiến trường trên không trung, mà ngay cả khi nàng đứng ở chỗ này không bị lực lượng đè ép ngất xỉu đã là điều vô cùng may mắn rồi!
Khúc Khuynh Mặc nắm quyền cắn răng, linh lực điều động một vòng, bình phục thương thế trong cơ thể khi bị đυ.ng phải, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên.
Trên không trung, hắc bào Khôi Lỗi sư cười quái dị: "Ha ha, loại Khôi Lỗi Linh Văn Kỳ này ta có không ít! Bây giờ ngươi vẫn cảm thấy ta không gϊếŧ chết được ngươi sao?”
Khúc Trạch giơ tay lau đi máu tươi tràn ra bên môi, lạnh lùng nhìn thẳng, "Ngươi có thể đến lần nữa!”
“Thật là khí phách!” Hắc bào Khôi Lỗi sư khen ngợi một tiếng, lần thứ hai ngoắc tay, giọng nói lạnh lùng, quát: "Mở ra!”
Theo tiếng quát của ông ta, trên không trung có một khe hở chậm rãi nứt ra, ba Khôi Lỗi hình người cao lớn từ trong khe nứt bước đến, lần thứ hai vây quanh Khúc Trạch.
Mà ba Khôi Lỗi này toát ra linh lực dao động, đúng là tu vi Độ Huyền Kỳ, so với Khôi Lỗi Linh Văn Kỳ vừa mới tự nổ toàn bộ còn cao hơn một cảnh giới!