Khúc Khuynh Mặc nhìn thành trì cách đó không xa, trên mặt tươi cười nhợt nhạt, quay đầu nói với người bên cạnh: "Chúng ta tiến lên trước..."
“Oanh!” Một tiếng nổ lớn ầm ầm truyền đến, Khúc Khuynh Mặc kinh ngạc quay đầu nhìn qua.
Ở phía xa xa trên bầu trời Lâm Thành, đột nhiên mây đen che kín, một tia chớp đánh thẳng xuống, ánh sáng loé lên, âm thanh ầm ầm!
"Đó là... Dẫn lôi phù!” Sắc mặt Khúc Khuynh Mặc chợt thay đổi, cũng không để ý tới Lâu Quân Độ, thân thể chạy như bay tới phương hướng vừa phát ra tiếng vang, rất nhanh nàng đã biến mất ở phương xa.
Còn chưa tới gần Lâm Thành, một lực lượng áp bách lớn đã từ từ truyền đến, làm cho người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.
Khúc Khuynh Mặc cứng rắn chống lại uy áp, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Những đám mây đen trên bầu trời Lâm Thành đã tiêu tán, ánh sáng chiếu rọi mở rộng, lộ ra hai đạo thân ảnh lăng không mà đứng. Một đen một trắng, giống như một bầu trời đối lập, làm cho người ta sợ hãi, không thể vượt qua!
Cha!
Khúc Khuynh Mặc nhìn bạch y nhân một hồi lâu rồi mới chuyển sang người đang đứng lơ lửng trên không trung.
Nam nhân mặc một bộ y bào màu đen, trên áo bào thêu phù văn kỳ quái màu bạc, mặt mang theo mặt nạ đen như mực, hắn ta chỉ lộ ra một đôi mắt, vô cùng giống với hắc bào nhân lúc trước đuổi gϊếŧ nàng!
Nàng nhìn qua, tốc độ dưới chân càng chậm.
Không phải nàng cố ý giảm tốc độ, mà do càng tiếp cận gần hơn thì lực cản chung quanh càng thêm cường đại vì hai người trên bầu trời đang trong thế giằng co.
Không đợi Khúc Khuynh Mặc tới gần, hắc bào nhân đeo mặt nạ chậm rãi mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại làm máu trong cơ thể nàng gần như ngưng trệ.
"Không hổ danh kỳ tài Khúc gia ngàn năm khó gặp, chỉ là dẫn lôi phù mà đã có uy lực như vậy, đáng tiếc... Điều này vẫn chưa đủ!” Lời còn chưa dứt, hắc bào nhân đã ra hiệu bằng những cái ngoắc tay.
Hơn mười thân ảnh đồng thời từ Lâm Thành nhảy lên, ánh sáng lạnh lẽo trong tay loé ra, hướng về phía Khúc Trạch trên không trung mà đâm thẳng vào, mang theo sát khí oanh liệt!
Trong lòng Khúc Khuynh Mặc căng thẳng.
Không đợi nàng kinh hô đã thấy cổ tay Khúc Trạch lật một cái, mấy tấm bùa chú xuất hiện, đột nhiên chợt lóe, hơn mười thân ảnh đang tấn công tới đồng thời kêu thảm thiết một tiếng, có người trực tiếp ngã xuống, có người lui về phía sau mấy trăm mét mới có thể ổn định thân hình.
Người đeo mặt nạ đối với chuyển động này không hề ngoài ý muốn, trên tay lại nắm chặt thành quyền, một lần nữa ngoắc tới. Những người bay ngược ra ngoài lần thứ hai đạp không mà đến, sát khí trong tay lóe lên.
Mặt Khúc Trạch không chút thay đổi nhìn những người đó lần thứ hai đến gần, trong tay cầm theo bùa chú kết hợp, ánh mắt chợt lóe lên, mấy người đang trong thế tiến công dữ dội lại đột nhiên bị cắt đứt thành hai đoạn, rơi xuống ngoài cửa thành.
Bên trong Lâm Thành là một mảnh yên tĩnh, cho dù cách chiến trường trên không trung rất xa, nhưng đại bộ phận người trong thành vẫn sống dưới uy áp của cảnh giới cao ngất, chỉ có vài người có thể nhìn lên chiến trường trên bầu trời từ xa.
Mà những người đó có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tuy rằng người bị chém thành hai đoạn rơi xuống, nhưng thân thể lại không chảy ra một tia máu! Hiển nhiên cũng không phải cơ thể con người, mà là Khôi Lỗi do Khôi Lỗi sư luyện hóa biến thành!
Hắc bào nhân đeo mặt nạ này chính là một vị Khôi Lỗi sư!
Mà ông ta sử dụng những Khôi Lỗi này đều là cao thủ tương đương với tu vi Linh Văn đỉnh phong!
Mấy người bên dưới thành nhìn thấy thì vô cùng hoảng hốt!
Cao thủ Linh Văn Kỳ, chưa nói đến Lâm Thành là một tiểu thành xa xôi, cho dù là toàn bộ vương triều Đại Chu cũng chỉ có mấy chục người mà thôi!
Hắc bào Khôi Lỗi sư kia ra tay tạo ra hơn mười Khôi Lỗi có tu vi Linh Văn đỉnh phong, mà bạch y nhân kia lại còn dễ dàng tiêu diệt chúng!