Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời

Chương 23

Bọn họ đứng bên ngoài, nhìn phía xa xa đỉnh huyệt động đã chỉ còn nhỏ xíu, không có bất kì chỗ nào để mượn lực, ấy vậy mà người này lại có thể dễ dàng mà nhảy lên, hơn nữa còn dùng một tay nâng nàng theo cùng!

Thực lực này…

Khúc Khuynh Mặc chớp mắt, tươi cười lấy lòng, "Không hổ là Lâu công tử, động huyệt sâu như vậy mà vẫn có thể dễ dàng nhảy ra, ta cưỡi rồng bay cũng không kịp tốc độ của huynh.”

Thái độ của Lâu Quân Độ lãnh đạm, đối với sự tán thưởng của nàng cũng không thèm liếc mắt một cái.

Khoé miệng Khúc Khuynh Mặc run rẩy, nàng quay đầu nhìn bầu trời phía đông.

Thời điểm này đã gần sáng sớm, phía đông đã sắp có một mảnh ráng hồng, tựa như một ngọn núi lửa sắp tuôn trào lên trời cao.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng có chút chú ý, trên mặt vẫn dùng sức duy trì mỉm cười: "Công tử, thương thế của huynh còn chưa lành, không bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lát? Ta đi tìm chút đồ ăn, chờ ăn xong chúng ta bắt đầu quay về Lâm Thành.”

Nàng nói xong, cũng không đợi Lâu Quân Độ trả lời liền xoay người đi.

Lâu Quân Độ ở phía sau nhìn bóng dáng nàng càng ngày càng xa, không hề ngăn cản, cũng không có nói bất kì cái gì.

Tất nhiên hắn biết nàng có chủ ý muốn làm gì, đơn giản là cố ý dẫn hắc bào nhân kia thò đầu ra tìm chết mà thôi. Nhưng mà, nàng đã chắc chắn hắn nhất định sẽ giúp nàng, mà không phải trơ mắt nhìn nàng chết?

Lông mày Lâu Quân Độ giật giật, cuối cùng vẫn dừng lại chỗ ngồi xếp bằng xuống.

Sắc mặt Khúc Khuynh Mặc tái nhợt, hoảng loạn chạy vội, vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, tựa như sợ thứ phía sau sẽ đuổi kịp mình. Y phục trên người nàng nguyên bản dính đầy máu tươi, hơi thở dồn dập không xong, nhìn tựa như từ nơi nào đầy nguy hiểm mà chật vật chạy ra tới.

"Xem ra ngươi rất muốn đi tìm chết!” Âm thanh lạnh lẽo phía sau vang lên.

Khúc Khuynh Mặc hoảng sợ mà quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi vứt ra một chiếc bộc phá phù.

"Ầm!”

Thanh âm bộc phá vang lên đầy chói tai, người kia đứng đối diện lại không chút để bụng mà phất tay áo.

Trong phút chốc, sương khói lại tiêu tán, chỉ để lại một cái hố vừa mới bị phá tạc ra trên mặt đất.

"Ngươi...Ngươi làm sao có thể còn ở chỗ này!” Khúc Khuynh Mặc đầy kinh hãi mà nhìn hắc bào nhân, thần sắc hoảng loạn mà nhìn cái hố bị tạc trên mặt đất, khẩn trương cắn môi dưới, xoay người chạy vội.

"Đương nhiên là chờ ngươi!” Hắc bào nhân mặt đầy lạnh lẽo bước ra một bước, nhìn như tầm thường, nhưng ngay sau đó liền đã xuất hiện trước mặt Khúc Khuynh Mặc.

“A!” Khúc Khuynh Mặc thở nhẹ, sắc mặt lại nhanh chóng biến đổi, chuyển hướng mà trốn chạy.

Tiếng cười lạnh của hắc bào nhân vang lên, tay phải nhẹ nhàng thong thả duỗi ra phía trước chộp tới nàng.

Khúc Khuynh Mặc đang chạy vội, đột nhiên thân hình bị khoá lại, yết hầu bị siết chặt, cả người đã bị nhấc lên! Tốc độ cùng thực lực này, đừng nói tới đánh trả, phản ứng cũng không có thời gian.

Đây, chính là cảnh giới cao nghiền ép tuyệt đối cảnh giới thấp!

"Nói mau, người tên là gì, cha ngươi đâu?” Ánh mắt hắc bào nhân âm lãnh, mặt điên cuồng tàn khốc.

Sắc mặt Khúc Khuynh Mặc đỏ bừng, hai chân không có chỗ dựa, treo không và vẫy vùng, bộ dáng như là sắp bị bóp chết. Thần sắc âm lãnh trên mặt hắc bào nhân có chút nới lỏng, lực đạo trên tay cũng giảm bớt.

Lúc này Khúc Khuynh Mặc mới có cơ hội thở dốc, con ngươi tràn đầy hoảng sợ mà nhìn hắn, tựa như đang xem một con quái vật, thanh âm nói ra vì sợ hãi tột độ mà càng thêm run rẩy: “Ta, ta kêu Thanh Mạt, là y đồng của y quán tại Lâm Thành, ta là cô nhi, không cha không mẹ, cái này toàn bộ người trong Lâm Thành đều biết.”

“Ngươi không phải họ Khúc?”

“Không, ta họ Thanh.” Vẻ mặt Khúc Khuynh Mặc vẫn tràn đầy hoảng sợ, hai chân vẫn dùng sức giãy dụa, tựa như sợ hắn chỉ dùng sức một cái là đã có thể vặn gãy cổ của nàng.